Dung Toàn không dám quấy nhiễu, đế vương quỳ thẳng, nàng cũng chỉ có thể ở trong điện trên đệm hương bồ quỳ xuống, tĩnh chờ bệ hạ dụ lệnh.

———

“Thỉnh thoảng nếm thử một lần, cảm thấy cũng được.”

Ngôn Hoàng hậu gật đầu, nhưng chẳng để tâm nhiều.

Bánh phù dung để qua một ngày vẫn mềm xốp thơm ngọt. Kỳ Hàm còn nhớ rõ khi người ấy nhét điểm tâm vào tay hắn, lải nhải: “Điểm tâm này tựa như hoa, phải mới ra lò mới ngon. Ta đến phút cuối mới bảo họ gói lại.”

Đêm ấy không có ánh trăng, nhưng đôi mắt của người say rượu sáng lấp lánh, tựa như phản chiếu cả ngân hà đầy trời.

Hôm nay làm bánh phù dung, Dung Toàn dặn trù sư thêm chút mật ong.

Hôm qua không được ăn điểm tâm, hôm nay vừa dịp bù lại.

Nàng xin nghỉ nửa ngày sau giờ ngọ, cố ý lên phố chọn thêm lễ mừng thọ.

Đầu tháng chín là sinh thần của thủ phụ, trong triều hơn phân nửa quan viên vẫn đang mong được để mắt đến. Dung Toàn theo lệ cũ năm trước, chuẩn bị vài món lễ vật trung quy trung củ, thêm một quyển thi tập do chính nàng sao chép.

Trên xa mã về phủ, Dung Toàn nhàn rỗi chẳng có việc gì, bèn cùng Hoài Nguyệt đánh cược: “Ngươi đoán xem, tiệc mừng thọ sáu mươi của thủ phụ năm nay, sẽ gửi bao nhiêu thiệp mời, khách khứa có đến đủ không?”

“Cái này… Thị thiếp làm sao biết được.”

Dung Toàn cũng chỉ tò mò. Bệ hạ bệnh lâu, trong kinh chẳng biết bao người dõi theo yến tiệc của Trần phủ.

Dù sao cũng là thọ lục tuần, vô cớ không tổ chức thì lại chẳng may mắn.

Càng gần ngày sinh thần, Trần phủ vẫn chẳng có động tĩnh gì.

Trong triều văn võ quan viên bàn tán xôn xao, đủ loại suy đoán. Nhưng mọi phỏng đoán đều tan biến khi cung đình ban lễ đến Trần phủ.

Năm mươi tư món thọ lễ được ban cho thủ phụ, kèm theo một bức thọ tự do chính bệ hạ viết.

Tâm ý của đế vương vì bằng hữu khánh thọ không cần nói cũng rõ. Thế nên, Trần phủ thuận theo ý bệ hạ, rộng rãi mời thân nhân bằng hữu, phàm ai nhận được thiệp cũng chẳng thể từ chối.

Ngày mùng bảy tháng chín, khách khứa đã có mặt đầy phủ.

Ngoài cửa Trần phủ, xa mã như nước chảy, lễ vật chất đầy kho.

Dung Toàn đến sớm, đã lạy thọ lão sư, rồi vào hoa uyển nghỉ ngơi đôi chút.

Suốt dọc đường bước vào, hạ nhân Trần phủ trong y phục rực rỡ, bận rộn chuẩn bị.

“Sao lại rầu rĩ không vui?”

Bên hồ sen, Dung Toàn gặp Trần Thấm đang tựa lan can cho cá ăn.

Thời tiết này, hoa sen đã tàn, chỉ còn lưu lại hương thơm phai nhạt.

Trần Thấm mặc váy cẩm thêu hoa sen đôi màu tím khói, nhan sắc diễm lệ vừa đủ, không quá thu hút ánh nhìn.

“Lang quân.” Nàng đứng dậy thi lễ, khóe môi nở một chút ý cười.

Việc trong phủ không tiện nói với người ngoài, nhưng người trước mặt là môn sinh của phụ thân, lại là vị hôn phu của nàng.

Từ đầu thu đến nay, hậu trạch đầy cảnh tượng thê lương. Dù là khuê các nữ nhi, mỗi khi đến thỉnh an bà mẫu, nàng cũng biết xem mặt đoán ý, ít nhiều nhìn ra manh mối.

Như hôm nay là tiệc mừng thọ, thoạt nhìn hoa đoàn cẩm thốc, chủ khách đều vui, phụ thân vẫn là người đứng đầu nội các. Nhưng tình thế ra sao, không ai hiểu rõ hơn Trần gia.

Giữa mày thiếu nữ vương một nét u sầu, dù trang điểm tinh xảo đến đâu cũng chẳng thể che giấu.

Dung Toàn an ủi nàng vài câu. Đại sự trong triều không thể cứu vãn, nghĩ nhiều cũng vô ích.

Địa vị cao như thủ phụ còn chẳng thể làm gì, nàng và Trần Thấm chỉ thêm bối rối mà thôi.

Cuối thu se lạnh, chim nhạn bay về phương nam.

Dung Toàn ngẩng đầu nhìn chân trời, trời xanh không mây, vài cụm mây trắng điểm xuyết, là thời tiết tuyệt đẹp.

Nàng chỉ khẽ nói: “Qua một ngày, cứ tính một ngày.”

Nàng nói với Trần Thấm, nhưng cũng là nói với chính mình.

Không nói đến thời cuộc ra sao, với quan viên cấp thấp như Dung Toàn ở lục bộ, suy cho cùng vẫn phải làm tròn bổn phận.

Bản vẽ điền tịch trong tay nàng đã hoàn thành bảy phần, nhưng vì sai sót khi đo đạc trước đó, nàng chậm trễ mất mấy ngày.

Mưa thu kéo dài, đúng lúc bệnh tình của đế vương tái phát.

Dung Toàn thở dài, đứng dậy đóng cửa sổ.

Mùa thu năm nay dường như lạnh hơn năm trước.

Mưa rơi đứt quãng suốt một tháng, lá rụng xào xạc, vạn vật túc sát.

Khi tiếng chuông tang vang lên bốn mươi lăm lần, từng tiếng “Bệ hạ băng hà” từ cung cấm truyền khắp kinh thành, Dung Toàn đang sửa một lỗi in trên bản vẽ điền tịch.

Nàng thoáng chốc mơ hồ, đồng liêu ở Hộ Bộ đều im lặng, tự phát tụ tập ra sảnh ngoài.

Năm Nguyên Hòa thứ ba mươi mốt, đông, Hi Hòa đế băng hà, cả nước đau buồn khóc than.

Thái tử Kỳ Hàm kế vị trước linh cữu, đại xá thiên hạ.

Quốc tang ba tháng, quan lại khắp nơi đều mặc bạch y. Tuyết lớn rơi dày, gần như chẳng phân biệt được bóng người.

Quyền lực chuyển giao bình thản hơn nhiều so với tưởng tượng của Dung Toàn, mọi chính sự vẫn vận hành như thường. Tân triều đã đến, văn võ quan viên chẳng ai dám chậm trễ.

Dung Toàn mang bản vẽ điền tịch đến Ngự Thư Phòng, dưới sự dẫn dắt của Tần Nhượng, nay là tổng quản nội cung, bước vào thiên điện.

Trong điện phụng thờ bức họa tiên đế. Lễ Bộ đề thụy hiệu: “Kính thiên hoằng đạo thuần thành chí đức hoằng văn khâm võ chương thánh đạt hiếu văn hoàng đế”, miếu hiệu là “Nhân”, xứng đáng với công tích cả đời.

Tân đế quỳ trước bức họa, vẫn mặc tang phục bạch y.

Ánh hoàng hôn sau tuyết chiếu vào điện, phác họa dáng người thanh tú đĩnh bạt của hắn.

Dung Toàn không dám quấy nhiễu, đế vương quỳ thẳng, nàng chỉ có thể quỳ trên đệm hương bồ trong điện, tĩnh chờ dụ lệnh của bệ hạ.

Bản vẽ điền tịch đặt bên tay phải, gió bắc thổi qua, làm tung vài góc giấy.

Dung Toàn sợ lạnh nên vào đông nàmg mặc y phục dày hơn.

Hoàng hôn kéo dài hai bóng người trong điện thành một mảnh yên tĩnh.

Nỗi đau mất phụ thân, Dung Toàn không thể đồng cảm như chính mình trải qua với vị cửu ngũ chí tôn này.

Hắn giàu có tứ hải, nếu nói đồng tình hay thương xót, thật là không biết tự lượng sức.

Dung Toàn im lặng một chút, sau đó rũ mắt xuống.

Nếu là phụ thân nàng qua đời, e rằng nàng chẳng rơi nổi một giọt lệ.

“Bệ hạ nén bi thương.”

Tà dương đỏ như máu, Dung Toàn cuối cùng chỉ nói một câu.

Những ngày an bình trong triều, chẳng biết còn kéo dài được bao lâu.

Đại điển đăng cơ của đế vương được định vào ngày mùng năm tháng mười một. Lễ Bộ khua chiêng gõ mõ chuẩn bị, công thần thay bạch y, chờ tân đế đăng cơ.

Thủ phụ đã cáo bệnh ở phủ rất lâu, Dung Toàn có đến thăm hai lần.

Trần phủ từng khách khứa đông đúc, dường như theo đông lạnh mà trở nên tịch liêu, lặng lẽ suy tàn.

Lão sư xưa nay chẳng phải người liều lĩnh, ông có thể đứng vững ba mươi năm trong triều mà không ngã, tuyệt không chỉ dựa vào sủng tín của tiên đế.

Nếu tiên đế không ra đi vội vàng như thế, nếu Thái tử không bộc lộ tài năng nhanh chóng như vậy, có lẽ lão sư đã có thêm thời gian tìm đường lui.

Khi bước ra khỏi đại môn Trần phủ, Dung Toàn mơ hồ nhớ lại cảnh náo nhiệt của tiệc mừng thọ ngày ấy.

Thời thế đổi thay, sự đời biến đổi khôn lường.

Nhân lúc đông lạnh hiếm có ngày nắng, sau giờ ngọ, Dung Toàn dẫn Hoài Nguyệt thu dọn trong viện, lo liệu trước nhiều việc.

Vừa kiểm kê ngân lượng trong phủ, người gác cổng vào bẩm: “Đại nhân, có khách đến.”

“Khách nhân?”

Trong thời điểm này, ai nấy đều tránh môn sinh cũ của thủ phụ còn không kịp, ai dám đến cửa?

Dung Toàn buông đồ trong tay: “Có danh thiếp không?”

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi, tiếng bước chân vội vã từ tiền sảnh vang lên, mang theo chút hào hứng khó che giấu.

“Dung ca ca!”

Dung Toàn nhìn tiểu cô nương chạy về phía mình, khẽ nở nụ cười: “Tú nương, chậm một chút.”

Viên Tú xốc làn váy chạy đến trước nàng, rồi lại quy củ thi lễ: “Dung đại nhân an.”

Sáng sớm biết được có thể gặp Dung ca ca, nàng cố ý mặc váy mới may.

Váy bông màu vàng phớt hồng, là một nét sắc hiếm hoi giữa đông lạnh.

“Trời giá rét, các ngươi vào thành thế nào?”

“Phụ thân áp giải cống mễ năm nay, nghe nói tân đế đăng cơ, mang ta vào khi mở mang tầm mắt.”

Gã sai vặt đi mua vài món điểm tâm về, Hoài Nguyệt sắp xếp tiếp khách.

Dung Toàn cẩn thận nhìn Viên Tú trước mặt. Hai năm không gặp, tiểu cô nương nàng mang từ Hoài Dương phủ về đã trổ mã yêu kiều duyên dáng.

“Ăn chút điểm tâm đi.” Nàng cười nói.

Viên Tú chẳng rảnh bận tâm, lâu ngày gặp lại, nàng có vô vàn lời muốn nói với Dung đại nhân.

Ánh mắt nàng chẳng chút che giấu sự ngưỡng mộ và cảm kích. Năm ấy quê nhà gặp lũ lụt, bao thôn xóm tan hoang trong một sớm. Nàng mới mười hai tuổi, ôm khúc gỗ khô, chìm nổi trong dòng lũ.

Sóng lớn ập đến, bùn nước lẫn mưa, tầm mắt sớm đã mơ hồ.

Lạnh buốt đan xen, sức lực cạn kiệt, nàng đã từ bỏ hy vọng, mặc cho lũ cuốn trôi.

Nhưng ngay khi nàng nhắm mắt, buông tay khỏi khúc gỗ, chuẩn bị chờ chết, một đôi tay đột nhiên giữ nàng lại.

Nàng nhìn thấy vị lang quân trẻ tuổi chợt xuất hiện, y phục ướt sũng bùn nước, chật vật như nàng, nhưng tựa thiên thần giáng thế.

Đến nay, Viên Tú vẫn nhớ ánh mắt của Dung đại nhân lúc ấy, kiên định mà đầy thương xót.

Lời cảm tạ được nghe hết lần này đến lần khác, Dung Toàn cười khổ. Lũ lụt ở Hoài Dương phủ, nàng và Thái tử chỉ tình cờ đến cứu tế.

Khi lũ mới bắt đầu, phụ mẫu Viên Tú chỉ lo đưa nhi tử duy nhất trong nhà chạy trốn, hoàn toàn quên mất nữ nhi Tú nương.

Tiểu cô nương đau khổ vùng vẫy trong bùn nước cách đó không xa, nàng nhất thời xúc động nhảy vào dòng lũ.

Dù cuối cùng, trong lũ lụt, chính nàng cũng khó bảo toàn, Thái tử dẫn người hợp sức cứu cả hai lên, nhưng Viên Tú vẫn xem nàng là ân nhân cứu mạng.

Thật vất vả thoát nạn, nhưng phụ mẫu không rõ tung tích, tương lai mịt mờ, tiểu cô nương mười hai tuổi chẳng có nổi niềm vui sống sót sau tai họa.

Nàng không nơi nương tựa, xanh xao vàng vọt, đôi mắt càng thêm to lớn mà đáng thương.

Dung Toàn nhìn tiểu cô nương sợ sệt hồi lâu, quyết định mang Viên Tú về kinh.

Dung phủ tuy nhỏ, nhưng vẫn nuôi được nàng.

Lúc ấy, thần sắc Kỳ Hàm phức tạp. Họ phụng chỉ nam hạ cứu tế, suốt dọc đường bôn ba. Ngoài Hoài Dương phủ, tình hình ở Hoài An phủ, Thanh Bình phủ còn nghiêm trọng hơn, mang theo Viên Tú, thật sự là đặt nàng vào hiểm cảnh.

“Ta sẽ sai người an bài nàng, ngươi không cần lo.”

Nàng khoác áo choàng của Thái tử, ngơ ngác nhìn hắn.

Thái tử điện hạ không nuốt lời. Khi Dung Toàn hồi kinh, Viên Tú đã được quản sự Đông Cung sắp xếp, nhận nuôi bởi một đôi phu thê ở hoàng trang.

Sau này, Dung Toàn gặp qua phu thê Viên gia, là người ôn hòa chất phác. Họ nhiều năm không có hài tử, nhận nuôi Tú nương như hoàn thành tâm nguyện.

Tú nương chẳng bao lâu đổi theo họ dưỡng phụ mẫu. Nàng sống ở Viên gia, được song thân yêu thương, tốt hơn nhiều so với ở Dung phủ.

Nàng thấy rõ, Tú nương ở Viên gia sống rất tốt.

Dung Toàn giữ nàng lại dùng cơm chiều trong phủ. Khi trời chưa tối, nàng dặn gã sai vặt đưa nàng về cẩn thận, nhìn nàng lên xa mã.

Lời nói với Tú nương sau giờ ngọ, chẳng biết nàng có hiểu hay không.

Lúc này, càng xa Dung phủ, ngày tháng của Tú nương mới càng an ổn.

Gió bắc gào thét, sau đại điển đăng cơ, tin tức bị bắt giam đến bất ngờ không kịp trở tay.

Khi quan sai Hình Bộ đến phủ bắt người, Dung Toàn thần sắc bình tĩnh, thậm chí chẳng cần dặn dò thêm gì với Hoài Nguyệt.

“Lang quân…”

Hoài Nguyệt rơi lệ, đuổi theo đến ngoài cửa phủ.

May mà người gác cổng hết sức khuyên can, đưa nàng trở vào.

Dưới bầu trời xám xịt, đại môn Dung phủ đóng chặt.

Dung Toàn nhớ lại khi mới mua phủ đệ này, lúc có một nơi an cư lạc nghiệp ở kinh thành, lòng nàng từng tràn đầy vui mừng.

Dung trạch hẻo lánh, giản dị, nhưng nàng chẳng cần lo lang bạt kỳ hồ.

Những ngày tốt đẹp như vậy, chỉ kéo dài ba năm.

Trời âm u, tựa như lại sắp mưa.

Dung Toàn cười nhẹ, ba năm ngày tháng tận hưởng sung sướng, nay cũng đủ rồi.

Suy cho cùng, ông trời hiếm khi hậu đãi nàng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play