Dung Toàn nhẹ đập gối mềm, hiếm khi Thái tử điện hạ có việc cần dùng đến nàng. 

Hiếm hoi được ba ngày nghỉ nhưng Dung Toàn có chính sự cần làm.

Vào giờ Thìn, ánh sáng chan hòa, Lưu quản sự làm người trung gian đã chờ sẵn ở sảnh ngoài Dung phủ.

Dung Toàn thay một bộ thường phục hồng y, trên danh nghĩa nàng đang sở hữu hai gian cửa hàng, đều thông qua Lưu quản sự làm trung gian, hai bên đã quen biết từ lâu.

Hiện trong tay có chút ngân lượng, Dung Toàn tính toán sổ sách, dự định mua thêm một gian cửa hàng nữa.

Tiền đặt cọc sáng sớm đã giao cho người trung gian, hai tháng qua Dung Toàn dù bận rộn nhưng nàng vẫn tranh thủ thời gian đi  khắp nơi lựa chọn cửa hàng.

Dù sao cũng là khoản chi lớn, nàng nhất định phải tự mình xem xét mới yên tâm. Đúng lúc hôm nay rảnh rỗi, Hoài Nguyệt cũng cải trang thành nam tử đồng hành cùng với nàng.

Xuân sắc tươi đẹp, gió nhẹ trực diện.

Buổi sáng xem qua hai gian cửa hàng, đều vội vàng. Đến gian thứ ba là một tiệm y phục, Lưu quản sự đã nói năng ba hoa chích choè.

“Dung đại nhân có điều chưa biết, chỉ vì chủ cũ đã tích cóp đủ ngân lượng, muốn áo gấm về làng, nên mới gấp rút bán lại gian cửa hàng tốt này.”

Dung Toàn chỉ nghe ba phần, người trung gian vốn giỏi công phu miệng lưỡi.

Nàng liếc mắt nhìn Hoài Nguyệt, thấy nàng suốt dọc đường ghi chép nghiêm túc, liền khẽ mỉm cười.

Quá giờ Ngọ, khi đến cửa hàng Thuận Long như lời Lưu quản sự đã nói, Dung Toàn bất ngờ cảm thấy không tệ.

Mặt tiền cửa hàng còn bảy tám phần mới, đoạn đường cũng tốt, ít nhất hơn hẳn hai gian cửa hàng hiện tại của nàng.

Dung Toàn bất động thanh sắc, chưởng quầy hiển nhiên vội vã giao dịch, không chỉ đưa giá thấp hơn hai ba phần, mà còn nguyện ý tặng kèm toàn bộ hàng hóa trong kho.

Nhưng hắn càng vội, Dung Toàn càng thong thả.

Nàng khách sáo xin xem sổ sách, dư quang thoáng thấy chưởng quầy đi qua đi lại trong tiệm.

Theo lý, người làm ăn không nên thiếu kiên nhẫn như vậy.

Dung Toàn lật qua nửa cuốn sổ, để lại một câu “Ta sẽ suy nghĩ thêm” rồi dẫn Hoài Nguyệt rời cửa hàng Thuận Long.

Hôm nay đã xem xong vài gian cửa hàng, Lưu quản sự cáo từ, Dung Toàn cười nói với Hoài Nguyệt: “Ngươi chọn một nơi, chúng ta đi dùng bữa trưa.”

So với Dung Toàn, tâm tư Hoài Nguyệt không đặt ở chuyện ăn uống: “Lang quân, gian cửa hàng này thế nào?”

Tài sản là việc hệ trọng, liên quan đến của cải Dung phủ.

“Sổ sách làm rất rõ ràng.” Dung Toàn lười biếng đáp, “Nhưng đáng tiếc là giả.”

Nàng liếc mắt đã thấy có điều bất thường, chắc chắn đã được chỉnh sửa cho đẹp.

“Vậy ý lang quân là —”

Dung Toàn còn do dự, tuy cảm thấy có điều kỳ lạ, nhưng giá chưởng quầy đưa ra quả thật khó cưỡng. Bỏ qua cơ hội lớn này, e là nàng sẽ trằn trọc rất lâu.

“Ngươi sai người dò hỏi, xem có tìm được tin tức gì về cửa hàng Thuận Long không.”

Chưa quyết định xong, khi đi đến một con hẻm vắng, chủ tớ hai người bất ngờ bị chặn đường.

Dung Toàn nhận ra phù hiệu của Võ Đức Tư, ra hiệu Hoài Nguyệt đừng hoảng sợ.

Võ Đức Tư được lập từ thời Cao Tổ, ban đầu làm hộ vệ cung cấm, dần dần chuyển sang đảm nhận việc điều tra, quyền thế ngày càng thịnh. Mà Phó chỉ huy sứ đời này của Võ Đức Tư chính là thế tử Tuyên Quốc Công, Tạ Minh Tễ.

Dám chặn đường mệnh quan triều đình giữa phố, e là án tử cũng do chính Tạ Minh Tễ đích thân xử lý.

Trong nhã gian tầng ba của trà lâu Thiên Hòa, Dung Toàn hành lễ: “Thái tử điện hạ.”

Sau khi ngồi xuống, nàng mới nhận ra ánh mắt Tạ Minh Tễ luôn dừng trên mình.

“Dung đại nhân đến cửa hàng Thuận Long làm gì?” Được Thái tử cho phép, Tạ Minh Tễ lên tiếng.

Hôm nay hắn vốn rảnh rỗi cùng điện hạ phẩm trà, bất ngờ nhận được tin từ nhãn tuyến.

Dung Toàn chỉ đáp: “Nhân lúc được nghỉ, ta muốn mua một gian cửa hàng thôi.”

Nàng nói thẳng, tự nhận mình xui xẻo. Tạ Minh Tễ đứng dậy: “Điện hạ, thần đi một lát sẽ quay lại.”

Dung Toàn bị giữ lại trong nhã gian, hiềm nghi chưa rửa sạch, tạm thời không thể rời đi.

An phận ngồi một chút, thấy trong phòng chỉ còn nàng và Thái tử, Dung Toàn thành khẩn hỏi: “Điện hạ, thần đã vướng vào rắc rối gì vậy?”

Kỳ Hàm lời ít ý nhiều: “Tham ô.”

“Ừm —”

Dung Toàn suýt bật cười, nàng là người của phe thủ phụ, lại liên quan đến cửa hàng mà Tạ Minh Tễ theo dõi, sao có thể không bị nghi ngờ.

Nếu nói mình vô tội, e là chính nàng cũng không tin.

Mặt trời ngả bóng, tra án luôn tốn nhiều thời gian.

“Điện hạ.”

Người hầu bên Thái tử đứng ngoài nhã xá xin chỉ thị, Thái tử nhàn nhạt nói: “Dọn thiện.”

Tạ Minh Tễ trở lại, Dung Toàn mới uống được nửa bát canh bồ câu non.

Trên bàn thiện thêm vài món cho Tạ Minh Tễ, nhưng hắn một lòng để vào án tử mới tra, chẳng màng ăn uống, chỉ động vài đũa.

Dung Toàn vốn nghĩ trà lâu Thiên Hòa chỉ nổi danh nhờ trà đạo, không ngờ món ăn cũng tinh xảo đến vậy. Đặc biệt là món gà lá trà, hương trà nồng đậm, thịt gà tươi ngon, hai thứ hòa quyện, dư vị vô cùng.

Kỳ Hàm liếc nàng, vốn tưởng nàng không thích phẩm trà. Không ngờ món ăn đặc trưng của trà lâu Thiên Hòa lại hợp khẩu vị nàng nhất.

Đến khi dọn thiện, thấy Dung Toàn vẫn ăn điểm tâm, Tạ Minh Tễ suýt cười ra tiếng: “Dung đại nhân quả là sảng khoái.”

Vướng vào án lớn triều đình, còn có tâm tình thưởng thức mỹ thực.

Dung Toàn cầm một miếng bánh đào hoa: “Ta chẳng biết nội tình phía sau, cũng chưa từng liên quan đến cửa hàng Thuận Long.” Nàng cười, “Hơn nữa, Võ Đức Tư chẳng phải ăn không bổng lộc, ta tin vào bản lĩnh tra án của Tạ đại nhân.”

Một câu khiến Tạ Minh Tễ á khẩu.

Án của Dung Toàn quả không khó tra. Hắn tìm đến người trung gian mà nàng nhắc đến, mấy tháng trước nàng đã giao tiền đặt cọc, liên tục xem xét cửa hàng. Phiếu đặt cọc, chứng từ đều đầy đủ, người trung gian có thể làm chứng.

Nàng đi qua nhiều cửa hàng, đến đây có lẽ chỉ là trùng hợp.

Kỳ Hàm nhẹ nhấp chén trà, lý do của Dung Toàn đều có thể tra xét.

Tạ Minh Tễ tức giận: “Cửa hàng chào giá rẻ như vậy, Dung đại nhân không sợ có điều kỳ lạ sao?”

Dung Toàn đáp lại Thái tử: “Dù sao cũng phải xem mới biết. Thần còn nghĩ, cùng lắm là nơi đó từng có người chết, khiến người mua cảm thấy xui xẻo thôi.”

Tạ Minh Tễ: “…”

Hiềm nghi của Dung Trường Cẩn đã được rửa sạch, hắn chẳng còn gì để hỏi: “Điện hạ nghĩ thế nào?”

Dung Toàn ngước mắt, cũng nhìn về phía Kỳ Hàm.

Thái tử thanh âm bình lặng: “Gian cửa hàng này, vẫn do ngươi tiếp quản.”

Dung Toàn đối diện ánh mắt hắn, hiểu ý: “Vâng, điện hạ.”

Ra khỏi trà lâu Thiên Hòa, Hoài Nguyệt lo lắng đã lâu vội vàng tiến đến: “Lang quân, đã chuyện gì xảy ra, người của Võ Đức Tư có làm khó lang quân không?”

Dung Toàn lại quan tâm chuyện khác: “Ngươi đã dùng cơm trưa chưa?”

“Ta…”

Dung Toàn lắc đầu: “Đã dặn ngươi từ lâu, bất kể lúc nào, cũng đừng để mình đói.”

Ngân lượng luôn để ở chỗ Hoài Nguyệt, nàng cũng đã bảo nàng ta tìm gì đó gần đây để ăn.

“Đi thôi, ta nhớ gần đây có một tiệm hoành thánh khá tốt.”

Hoài Nguyệt thích ăn hoành thánh gà, mà nàng cũng rất thích.

Trở về phủ, Hoài Nguyệt đóng cửa sổ phòng ngủ, vẫn hạ thấp giọng: “Lang quân sao lại đồng ý với Thái tử điện hạ?”

Chuyện này quả thật khó giải quyết, nhưng lời vừa thốt ra, nàng lại thấy hối hận. Lệnh của Thái tử, lang quân nào có đường từ chối.

Dung Toàn ngồi trên giường, ôm một chiếc gối mềm: “Không sao, lần này ta thì lại cam tâm tình nguyện.”

“Tại sao vậy?”

Hoài Nguyệt không rành chính sự, nhưng đi theo lang quân lâu ngày, mưa dầm thấm đất, cũng biết phe thủ phụ nắm triều chính nhiều năm, xưa nay bất hòa với Đông Cung. Lang quân từng nói với nàng, Đông Cung và thủ phụ như hai ngọn núi lớn, nàng chỉ có thể chọn ngả về một bên. Nếu bị kẹt ở giữa, e là cả hai phe đều không dung nổi nàng.

Lang quân bái nhập môn hạ thủ phụ, từ đầu đã có quyết định.

Dung Toàn khép mi: “Lời này không sai.  Nhưng A Nguyệt, đáng tiếc là thế thời dễ đổi, triều cục thay đổi trong chớp mắt.”

Nàng cố gắng nói đơn giản: “Hôm trước ta đến Trần phủ thỉnh an, thấy trên bàn lão sư có thêm vài cuốn sách giải trí. Trong số đó, có một cuốn tiểu sử nhân vật kẹp thẻ đánh dấu.”

Nàng thở dài: “Ngươi biết đấy, xưa nay quyền tướng có mấy ai được chết già? Nhẹ thì tử thân, nặng thì họa liên lụy cả gia tộc. Lão sư được bệ hạ nể trọng tín nhiệm, vững vàng đứng đầu nội các nhiều năm. Nhưng cũng vì thế, khi bệ hạ tuổi cao, Trần phủ thất thế cũng là điều định sẵn.”

Dù từng quyền khuynh triều dã, văn thần không nắm binh quyền, sao sánh được với Thái tử chiếm vị trí trữ quân, được lòng văn võ?

“Thái tử nắm quyền nửa năm nay, lão sư đã nhiều lần nhượng bộ. Ta cũng phải để lại cho mình một con đường rút lui.”

Rất lâu sau, Hoài Nguyệt gật đầu, lại nói: “Lang quân, có lẽ thủ phụ đại nhân tuổi cao, mất đi chí hướng thời trẻ cũng là một nguyên do?”

“Đúng vậy.”

Dung Toàn nhẹ đập gối mềm, hiếm khi Thái tử điện hạ cần đến nàng, nàng dĩ nhiên không thể qua loa.

Án tham ô khiến Tạ Minh Tễ đích thân ra tay, chắc chắn liên quan đến môn hạ Trần phủ. Nhiều năm làm việc dưới trướng thủ phụ, Dung Toàn ít nhiều biết những chuyện bẩn thỉu của phe Trần phủ.

Lão sư làm việc cao minh, nhưng không có nghĩa thuộc hạ đều có thể rút lui an toàn.

Thái tử chọn nàng tiếp quản cửa hàng Thuận Long, cũng là mượn danh nghĩa môn hạ thủ phụ của nàng, để không đánh rắn động cỏ, khiến kẻ đứng sau hoài nghi.

Dung Toàn trầm ngâm: “Ngươi nói xem, hôm nay hắn làm sao chắc chắn ta sẽ không quay về báo cho lão sư?”

Hoài Nguyệt không đoán được tâm tư Thái tử, Dung Toàn cười, trầm mặc một hồi, tựa như tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, ta đương nhiên sẽ không.”

Đêm lạnh như nước.

Dung Toàn tháo tóc ướt, ngồi trước gương đồng tỉ mỉ lau khô.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, nữ lang trong gương tóc đen buông xõa, chưa điểm phấn son, tựa như một khối ngọc đẹp chưa được chạm khắc.

Hoài Nguyệt đưa khăn khô, dáng vẻ lang quân chưa vấn tóc, chưa bao giờ để người ngoài thấy.

Nàng nhìn người trong gương, bất giác thất thần, chiếc khăn đưa ra dừng lại rất lâu.

“Lang quân… Nếu mặc váy thường, không biết sẽ mỹ lệ đến nhường nào.”

Dung Toàn nhướng mày: “Sao, lang quân nhà ngươi mặc quan phục trông khó coi sao?”

“Cũng đẹp.” Hoài Nguyệt cười theo, “Chỉ là đẹp theo cách khác.”

Tóc vấn được một nửa, Dung Toàn nhắc đến một việc: “A Nguyệt, ngươi có biết Di Đường lâu không?”

Hoài Nguyệt gật đầu, đó là một chốn phong nguyệt bên bờ sông Ngọc ở kinh thành. Danh tiếng không mấy nổi bật, so với Phồn Xuân lâu nàng từng đến, hoàn toàn không thể sánh bằng.

“Lang quân sao đột nhiên nhắc đến nơi này?”

“Hôm nay xem sổ sách, thấy có chút thú vị.” Tạ Minh Tễ phái người canh giữ cửa hàng Thuận Long hơn một tháng, chắc chưa tìm được manh mối gì hữu ích.

Nếu vậy, nhân lúc hắn chưa có đầu mối, nàng sẽ giúp hắn một chút.

Dung Toàn do dự một lát: “A Nguyệt, những người liên quan đến Di Đường lâu, như gánh hát ra vào đó, ngươi có quen biết ai không?”

“Có thể nghĩ cách, nhưng họ chưa chắc biết gì.”

Vì lang quân, nàng nguyện ý thử.

“Không sao.”

Triều đình cấm quan viên đến chốn phong nguyệt, nhưng đó lại là cơ hội của Dung Toàn.

Hoài Nguyệt đoán được ý nàng: “Lang quân định…”

Phú quý trong hiểm nguy, Dung Toàn cười rạng rỡ: “Ta muốn một ân tình từ Tuyên Quốc Công phủ.”

Một ân tình có thể giúp nàng một tay trong lúc nguy cấp.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play