Khúc Du ôn hòa mà có chừng mực, trong lòng cũng dâng chút tò mò về dụng ý của thiếu niên kia, liền nhẹ giọng hỏi:
“Phải không? Quả là đáng sợ, e là ta phải ôm chủy thủ mà ngủ. Nhưng nói trở lại, nhị công tử đối huynh trưởng mình chết mà trông ngóng đến thế, là vì cớ gì? Nếu đã chán ghét thì đoạn tuyệt quan hệ rồi không qua lại nữa, sao cứ nhất quyết muốn hắn chết?”
Chu Dương đảo mắt, khóe môi cười phong lưu, chậm rãi đáp:
“Tẩu tẩu sao không nghĩ, có khi là ta đang ngưỡng mộ nàng?”
Hắn trước mặt gia phó đường hoàng mà khinh bạc trưởng tẩu, lời nói chẳng hề kiêng dè. Chu Thắng Đức tức đến đỏ mặt, bước lên vài bước, quát:
“Nhị công tử, đừng nên nói năng hồ đồ."
Khúc Du đưa tay cản lão quản gia đang muốn bước tới, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, thần sắc mang theo vài phần buồn cười:
“Ta sao?”
Thực ra, Chu Dương vốn chẳng phải hạng người ngông cuồng ngả ngớn, chỉ sợ trong lòng có điều không dám nói, bèn cố ý buông lời thô lỗ để che giấu tâm tư.
Đã là vở kịch do đối phương tạo ra, nàng liền vui vẻ cùng diễn một hồi.
Khúc Du hắng giọng, bày ra thần sắc thương tâm, cất lời bịa đặt:
“Tiếc rằng từ lâu ta đã đối với huynh trưởng ngươi tình sâu nghĩa nặng, chẳng muốn gả cho ai khác ngoài chàng.”
Chu Dương thoáng ngẩn người, không dám tin:
“Ngươi... ngươi không phải bị bệ hạ chỉ hôn sao? Ngươi thật lòng thích hắn?”
Không ngờ Chu Dương lại lập tức tin là thật.
Khúc Du nhìn thấy thần sắc bị lừa của hắn thì nhịn không được mà cười thầm trong lòng, nghiêm mặt đáp:
“Phải, yêu đến chết đi sống lại.”
Chu Dương kinh ngạc không thốt nên lời, hắn nâng chén trà định uống lại bị bỏng đến nhe răng trợn mắt:
“Biện Đô lại có nữ tử thật tâm thật ý mà yêu hắn? Quả khiến người khó lòng tin được. Ngươi... ngươi coi trọng hắn điều gì?”
“À... Từ lâu ta đã để ý đến chàng, cũng không phải vì chàng có gì hơn người,” Khúc Du khẽ nắm lấy khăn tay, ngập ngừng định nói tiếp, chưa kịp mở miệng đã thấy Vận ma ma vội vã đến.
Khúc Du lập tức thu lại lời trêu chọc, đổi giọng thương cảm:
“Ca ca ngươi thân mang trọng thương chưa lành, theo lẽ ta không nên trực tiếp gặp ngươi, vốn tưởng nhị công tử thực tâm đến thăm, nào ngờ ngươi lại vô lễ vô phép, khiến ta hết sức tổn thương.”
Nàng quay sang Chu Thắng Đức, khó xử nói:
“Nghe nói hàng ngày nhị công tử từ quân doanh trở về chỉ ghé Nhậm gia, nay trong phủ nhiều chuyện phức tạp, không tiện lưu khách. Ta thân là nữ tử khuê các, sao có thể đối phó được với nhị công tử binh phong cứng cỏi? Ta thực sự sợ hãi, Đức thúc, thỉnh người tiễn khách.”
Chu Dương bị lời nói của nàng làm cho choáng váng đầu óc, đến khi hoàn hồn thì Chu Thắng Đức đã bước đến trước mặt, đưa tay ra mời:
“Nhị công tử, đại công tử bị thương nặng ngài cũng chưa từng tới thăm, giờ còn buông lời bất kính với trưởng tẩu... Thôi, xin mời ngài rời đi cho.”
Chu Dương sững người trong chốc lát, tự cảm thấy mất mặt, phất tay áo bỏ đi, để lại một câu đầy hậm hực:
“Ngươi tốt nhất mong hắn đừng chết."
Khúc Du ở phía sau cười nhẹ:
“Xin tiếp nhận lời cát ngôn của công tử.”
Tiễn được một phen tai họa nhỏ, Khúc Du cảm thấy mình càng thêm đồng tình với Chu Đàn.
Ân oán lớn đến đâu, dù khắp thiên hạ khinh miệt Chu Đàn, nhưng hắn là huynh trưởng, từng nuôi dưỡng đệ đệ từ nhỏ, đáng ra nên lưu lại chút niệm tình.
Chỉ tiếc vị đệ đệ này thoạt nhìn có vài phần ngốc nghếch, chẳng thừa hưởng chút nào khôn khéo từ ca ca. Cái miệng khích bác của thiếu niên này ngược lại cũng thú vị.
Khúc Du khẽ chau mày - chính mình lại bắt đầu tìm lý do bênh vực Chu Đàn.
Lỡ như chính hắn thực sự từng ngược đãi đệ đệ, khiến lòng người oán hận thì sao? Dù nhìn bề ngoài không giống vậy, nàng cũng chẳng thể vì sắc mê tâm mà đánh mất nguyên tắc.
Lúc ấy, Vận ma ma ghé sát tai nàng, khẽ bẩm rằng đã đến nhà nọ, đối phương nói muốn thu xếp một lát rồi sẽ tới. Khúc Du bèn để lại vài gia nhân ở lại, còn mình thì trở về trước.
Vận ma ma trong lòng vẫn lo tân phu nhân non trẻ sẽ bị Chu Dương làm khó, nhưng nghe Chu Thắng Đức kể, thấy phu nhân chẳng những không hề sợ hãi, trái lại còn khiến nhị công tử bẽ mặt, liền yên tâm thầm nhủ: “Tân phu nhân quả nhiên bất phàm, chẳng cần người lo nghĩ.”
Khúc Du dùng qua bữa sáng đơn giản, chỉ thấy tay nghề đầu bếp phủ Chu thật quá tệ, đáng để chỉnh đốn một phen.
Chưa kịp buông khăn lau miệng, đã có người đến cửa.
Trong nhà cuối cùng hẻm Điềm Thủy có một vị đại phu tên Bách Ảnh. Năm xưa, Khúc Du cùng đệ đệ lần đầu đến dược đường mua thuốc cho mẫu thân thì gặp được vị đại phu trẻ tuổi này.
Khi ấy, hắn vừa thấy phương thuốc liền nói đơn kê sai dược, bị người trong dược đường đánh đuổi. Khúc Du thương cảm, đưa cho hắn một thỏi bạc, về sau tra lại thì quả nhiên thuốc sai. Từ đó nàng thường cho người tìm Bách Ảnh khám bệnh cho mẫu thân, dần dà thành quen.
Bách Ảnh vốn không phải người Biện Đô mà đi theo sư phụ mưu sinh, chẳng ngờ sư phụ đột ngột qua đời, hắn đành lang bạt đầu đường, khám bệnh miễn phí cho dân nghèo để sống qua ngày.
Từ khi quen Khúc Du, cuộc sống hắn mới khá lên đôi chút. Khúc Du cũng tin tưởng hắn, lần này lặng lẽ mời đến khám cho Chu Đàn.
Vừa bắt mạch, Bách Ảnh liền chau mày, kế đó thuận tay lấy giấy Tuyên Thành, cắm đầu viết đơn thuốc, vừa viết vừa nói:
“Nghe nói ngươi thành hôn, còn gả cho một con ma ốm xui xẻo, ta đến chúc mừng một tiếng, lễ vật thì miễn.”
Khúc Du đã quen với lời nói không khách sáo của hắn nên chỉ thản nhiên hỏi:
“Chàng thế nào?”
“Không ổn lắm. Nếu ngươi gọi ta muộn vài ngày, khi ấy vết thương nhiễm trùng, có khi chết thật,” Bách Ảnh vừa cắn ngòi bút vừa cân nhắc, “Đêm qua hắn chắc chắn sốt cao, không biết đã chịu bao nhiêu ngày rồi. Chỉ sợ lúc tỉnh lại, đầu óc cũng bị đốt hỏng.”
Khúc Du nhẹ nhàng thở ra:
“Không chết là được.”
Bách Ảnh để lại phương thuốc rồi dặn dò cẩn thận cách chăm sóc, nhận lấy bạc liền hớn hở rời đi.
Ba ngày sau đó, Khúc Du không rời bên giường Chu Đàn.
Vết thương đã khô miệng, lên vảy, cơn sốt cũng dần lui, hơi thở đã vững vàng. Ngày thứ ba, Bách Ảnh lại đến, nói Chu Đàn hồi phục thần tốc, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.
Vận ma ma mừng đến phát khóc, nắm tay Khúc Du định dập đầu tạ ơn. Khúc Du vội nâng bà dậy:
“Ma ma, ta nói không biết bao nhiêu lần rồi, trong phủ đừng hành lễ. Lại nói, ngài cũng coi như nửa trưởng bối, cần gì khách khí như thế?”
“Ông trời cuối cùng cũng có mắt, cho đại công tử lấy được một vị phu nhân như Bồ Tát,” Vận ma ma vừa lau nước mắt vừa ngồi xuống bên nàng, liếc nhìn người đang hôn mê trên sập, thở dài, “Ta và Đức thúc đều là người theo hầu từ Lâm An, về sau Chu gia sa sút, đại công tử không quản bản thân ra sao mà vẫn quay lại Lâm An đưa chúng ta về Biện Đô. Công tử hắn... thật chẳng dễ dàng.”
Khúc Du thoáng kinh ngạc - Vận ma ma cùng Đức thúc theo Chu Đàn nhiều năm mà vẫn trung thành không đổi.
Nàng định hỏi thêm chuyện cũ ở Lâm An, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã…