Tay Chu Đàn run rẩy không thôi, Khúc Du cầm khăn lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn, lại nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay để trấn an. Nào ngờ vừa vỗ liền phát hiện, trên tay hắn lúc này đang đeo chiếc nhẫn bạch ngọc nàng từng thấy trong mộng. Ngón tay thon dài gắt gao nắm chặt, như ôm giữ vật trân quý khó tìm trong đời.

Sau một hồi bận rộn, Khúc Du mới miễn cưỡng xử lý xong vết thương, thay hắn mặc trung y rồi lại đắp lên thảm mỏng.

Nàng nghĩ đến bản thân khi ngủ thường không an phận, giường tân hôn tuy lớn nhưng rốt cuộc vẫn không dám cùng hắn nằm chung, e sợ lúc ngủ mộng mị, nàng lỡ tung cước đá người bệnh xuống đất. Vậy nên nàng đành nằm ngủ bên dưới.

Sáng sớm hôm sau, Vận ma ma được Khúc Du cho phép liền tiến vào, vừa đẩy cửa đã thấy nàng dụi mắt từ dưới đất bò dậy. Nàng khoác một lớp lụa mỏng bên ngoài trung y, dung nhan còn vương nét ngái ngủ, nhận lấy trà đặc từ tay ma ma rồi uống cạn một hơi.

Vận ma ma nhìn đệm chăn dưới đất, thầm nghĩ: “Tân nương xuất thân thế gia, lại tình nguyện nằm đất, không chịu cùng tướng công chung giường. Tuy là có tâm cứu giúp nhưng xem ra vẫn chán ghét hắn.”

Bà mang theo hai tiểu nha hoàn rũ mắt bước vào, một tên Hà Tinh, một tên Thủy Nguyệt, thu xếp đệm chăn gọn gàng, lại nhanh nhẹn thay nước, giúp tân phu nhân mặc y phục, vấn tóc trang điểm, không lời dư thừa, vô cùng lưu loát.

Khúc Du xuyên đến nơi này, đây là lần đầu hưởng thụ đãi ngộ tiểu thư khuê các, không khỏi cảm thấy mới lạ.

Thủy Nguyệt có vẻ chuyên phụ trách vấn tóc, động tác vừa nhanh vừa khéo. Khúc Du đang ngắm gương đồng rất ưng ý, thì thấy tay áo Thủy Nguyệt vô tình phất qua mép bàn, đánh rơi một viên châu hoa xuống đất.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Thủy Nguyệt đã mặt mày tái nhợt, “thình thịch” quỳ xuống, lắp bắp:
“Phu nhân thứ tội, nô tỳ không phải cố ý."

Vận ma ma vội giải thích:
“Phu nhân bớt giận. Hai đứa nhỏ này là lão thân tỉ mỉ chọn lựa, tuổi còn nhỏ, lễ nghi chưa học hết, mong phu nhân bao dung một chút…”

Khúc Du vốn định đưa tay nhặt viên châu hoa nhưng động tác chững lại giữa không trung, trong chốc lát ngẩn người rồi vươn tay đỡ lấy cánh tay Thủy Nguyệt.

Thủy Nguyệt rụt rè cúi đầu, chỉ nghe phu nhân thanh âm trầm ổn dịu dàng:

“Đứng lên.”

Thủy Nguyệt ngơ ngác đứng dậy, Khúc Du đem viên châu hoa trả lại tay nàng, nhẹ giọng:
“Chuyện nhỏ thôi, cần gì cứ quỳ suốt thế?”

Nàng lại vỗ vỗ mu bàn tay Thủy Nguyệt, rồi quay sang do dự hỏi Vận ma ma:
“Ma ma, nếu ta muốn trong phủ từ nay về sau không ai phải hành đại lễ quỳ gối với ta, như vậy có trái quy củ lắm không?”

Vận ma ma giật mình:
“Phu nhân, quỳ lễ là để phân biệt tôn ti sang hèn, lễ không thể bỏ.”

Khúc Du khẽ đỡ trán, cười khổ:
“Thế nhưng ta khó lòng chấp nhận ai cũng cứ động tí là quỳ. Nếu ma ma thấy bất tiện vậy... hãy báo với mọi người, về sau ngoài lúc thật cần thiết, chỉ cần khom mình hành lễ, không cần quá câu nệ.”

Vận ma ma nghe vậy gật đầu đáp:
“Phu nhân nhân hậu, lòng dạ rộng rãi, như vậy cũng không tính là thất lễ.”

Lúc này, bà lại nói tiếp:
“Thỉnh phu nhân dời bước tới sảnh đường hành lễ kính trà, nhị công tử còn đang chờ.”

Nói rồi đỡ lấy cánh tay Khúc Du, thấp giọng:
“Lão thân sẽ lập tức đi làm theo lời dặn của phu nhân tối quan, tín vật xin giao cho lão thân?”

Khúc Du quay lại, cầm bút trên án viết vội một hình thù quái dị, giao cho ma ma:
“Làm phiền ma ma.”

Chu phủ nằm ở phường Hiển Minh tại Biện đô, vốn là dinh thự cũ của ác quan tiền triều, bị bỏ hoang đã lâu. Chu Đàn vừa nhậm chức Hình Bộ Thị Lang liền được ban cho nơi này làm phủ đệ.

Tòa nhà cổ kính thanh nhã, bố cục đơn sơ, hoa viên thì cỏ dại khô héo, chưa kịp trồng lại, cảnh trí thập phần tiêu điều.

Khúc Du đi theo con đường đá trước hôn phòng đến chính đường. Chính đường đề hai chữ “Tân Tễ”, theo lời lão quản gia Chu Thắng Đức, đây là tự tay Chu Đàn viết.

Nàng bước nhẹ vào Tân Tễ đường, chỉ thấy Chu Dương một mình ở đó. Nhậm thị hôm qua chủ trì xong yến tiếc liền như tránh tà ma, vội vàng rời đi.

Chu Đàn thế nhưng thân thích chẳng còn ai, đệ đệ duy nhất lại đang tuổi phản nghịch, thật khiến người thở dài.

Chu Dương mặc thường phục ngồi lệch một bên, hai chân bắt chéo, không hề có quy củ. Thấy nàng đến cũng không đứng dậy.

Khúc Du không để tâm, nàng nhận chung trà từ tay ma ma lạ mặt rồi quỳ gối theo lễ, dâng trà lên hai linh vị bên trái phải, sau đó lui ra sau một bước.

Vừa mới đứng thẳng, Chu Dương liền đi tới, cầm lấy chung trà cuối cùng, nhếch môi cười cợt nhả:
“Tẩu tẩu, ta cũng kính ngươi một ly.”

Khúc Du ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi từ tốn ngồi xuống ghế đối diện, nâng chung trà lên, đáp:
“Nhị công tử có lòng.”

Nàng không hề nhắc lại chuyện hôm qua mình bị hắn vô lễ, chỉ ung dung bình tĩnh như không có việc gì. Chu Dương nhìn nàng thêm vài phần, nheo mắt cười hỏi:

“Tẩu tẩu, Chu Đàn đã chết rồi sao?”

Lão quản gia đứng bên không nhịn được, quát nhẹ:
“Nhị công tử!”

Khúc Du đặt chung trà xuống, bình thản trả lời:
“Tạm thời còn chưa chết, ta đã sai người đi mời đại phu, sẽ cứu chữa cho chàng.”

Chu Dương không ngờ nàng lại điềm tĩnh đến thế, không cam lòng liền tiếp tục khiêu khích:
“Ngươi đi thỉnh đại phu? Ta còn tưởng phụ mẫu ngươi dặn kỹ, bắt ngươi thủ tiết cả đời, cứ nhẫn tâm nhìn hắn chết. Hắn nếu tỉnh lại thấy ngươi, chắc gì đã vui vẻ? Người này ngay cả phụ mẫu huynh đệ đều từng hại qua, ngươi cẩn thận chính mình cũng bị hắn giết đó.”

Chu Dương tuổi chừng mười sáu mười bảy, dung mạo tuấn tú, phảng phất vài phần giống Chu Đàn, nhưng khí chất lại hoàn toàn đối lập.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play