Chu Thắng Đức đứng ở cửa, thấp giọng thưa:
“Phu nhân, có người đến bái phỏng.”

Chu Đàn bị ám sát đã nhiều ngày, lại còn mới thành thân chưa lâu, đến nay chưa từng có ai tới thăm. Lúc này có khách tới, thật là hiếm có, không rõ là vì việc gì.

Khúc Du cho người bày một trướng bình phong tại Tân Tễ Đường để tiếp khách. Kẻ tới tự xưng Lương An, là thuộc hạ dưới trướng Chu Đàn tại Hình Bộ. Vừa ngồi chưa lâu, hắn đã yêu cầu Chu Thắng Đức cùng Vận ma ma dẫn theo hạ nhân lui ra.

Vận ma ma hơi lo ngại, nhưng Khúc Du lại sinh lòng hiếu kỳ, liền phất tay cho bọn họ theo lời mà lui.

Đợi người đi hết, Lương An mới ngồi xuống bên trướng, chắp tay nói:
“Hình Bộ gần đây có một vụ án nan giải, cần xử lý gấp. Nhưng đại nhân trọng thương chưa tỉnh, khiến mọi người khó lòng hành sự. Hôm nay tại hạ đến đây, chỉ mong phu nhân có thể giao lại ấn tín Hình Bộ để tiện cho thuộc hạ làm việc.”

Lời nói tuy nhã nhặn nhưng Khúc Du không phải nữ tử khuê phòng ngu ngốc. Theo pháp chế Đại Dận, ấn tín của lục bộ thị lang là vật hệ trọng, không thể tùy tiện giao ra. Lương An nếu đoạt được chưởng ấn, chẳng phải là ngấm ngầm muốn ngồi lên ghế thị lang sao?

Lương An đưa mắt nhìn bóng dáng mỹ lệ sau bình phong, trong lòng xao động. Nghe nói tân phu nhân vừa gả về, Chu đại nhân đã hôn mê bất tỉnh, thật uổng cho một phòng xuân sắc lẻ loi gối chiếc. Hắn chỉ nghe được giọng nữ sau bình phong, trong trẻo như ngọc va nhau, lời tuy lạnh lẽo mà âm vận êm tai.

Khúc Du chậm rãi cất tiếng, giọng bình thản nhưng không chút khách khí:
“Chưởng ấn vốn ở trong tay phu quân ta. Ta mới gả đến năm ngày, sao hiểu được Lương đại nhân nói gì? Chi bằng chờ chàng tỉnh lại, rồi có lời phân xử.”

Lương An vắt chân, nhẹ vuốt ngón tay có vết chai, cười nhạt:
“Phu nhân nói đùa. Biện Đô ai chẳng biết, Chu đại nhân… e rằng khó mà tỉnh lại.”

Khúc Du không đáp, lòng chấn động.

Từ xưa tới nay, Hình Bộ giữ chức trọng quyền cao trong sáu bộ, lại nắm giữ hình danh luật pháp, nên thường xảy ra đấu tranh. Trong Dận Sử - Hình Pháp Chí đã chép lại không ít huyết án chỉ vì tranh đoạt ấn tín.

Lương An nhẹ giọng đòi ấn, tưởng nàng ngu dốt dễ lừa, lại không biết chính mình mới là khờ khạo.

Hắn thấy nàng im lặng, tưởng rằng sắp được như ý, liền cười mà nói tiếp:
“Tại hạ kính trọng phu nhân nên mới gửi danh thiếp bái phỏng, nếu phu nhân không chịu giao ra… vậy thì tại hạ đành tự mình đến lấy.”

Chu Thắng Đức khi nãy vội vàng tìm đến Khúc Du, không chỉ bởi Lương An tới, mà vì kẻ này mang theo hơn mười tư binh đến trước phủ, rõ ràng có ý bức bách.

Theo quy chế Đại Dận, văn võ phân giới rõ ràng, văn thần không được nuôi binh. Trừ hoàng thân quốc thích hay võ tướng chức cao, quan lại các cấp đều bị cấm chứa chấp phủ binh. Lương An mang binh đến, thật không sợ bị tố là bất kính thượng cấp, vạ tội khi quân?

Khúc Du tay nâng chén trà, lòng suy tính nhanh chóng. Lương An dám làm thế, chỉ có hai khả năng:

Một là, hắn đã được một đại nhân vật trong Lại Bộ hoặc trong triều âm thầm chống lưng, hiện nay trong triều chỉ có đương kim Tể phụ hoặc chấp chính đại thần có năng lực như vậy.

Hai là, Lương An thuộc về thế lực của một vị hoàng tử, nhân thời cơ Chu Đàn hôn mê để tranh đoạt quyền lực, chiếm Hình Bộ mà củng cố thế lực.

Nhưng cả hai khả năng đều cần một tiền đề là hoàng đế đã mặc định Chu Đàn không thể sống, quyết tâm bỏ mặc.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, lòng Khúc Du liền lạnh lẽo như tuyết ngấm bàn chân.

Nàng từng đọc nhiều sách sử, biết rõ các đảng phái tranh chấp trong triều Đại Dận kéo dài mấy chục năm, chỉ đến khi Cố Chi Ngôn làm tể phụ mới phần nào lắng dịu. Nhưng Đức Đế tính tình đa nghi, không cho một nhà độc quyền, sớm hay muộn cũng phải có hành động.

Chu Đàn phản bội sư môn, cầu sống mà nhận chức thị lang, nhưng với Đức Đế chỉ là một con cờ nhỏ. Vua muốn thử hắn nên mặc kệ sống chết, để tự hắn xoay xở.

Thế lực khắp nơi cũng nhân cơ hội mà giành giật ấn tín, mưu đồ thâu tóm Hình Bộ.

Nếu vậy, vụ ám sát trên đường kia, e rằng cũng có liên quan đến kẻ sau lưng Lương An.

Bọn chúng sợ Chu Đàn giả chết để ẩn thân, liền sắp đặt cả một mối hôn sự để thử thăm dò.

Giờ thấy hắn thật sự trọng thương không tỉnh, Lương An mới ngang nhiên đến cửa, không kiêng nể mà đòi lấy chưởng ấn.

Từng đường tơ mối đều được Khúc Du nhanh chóng suy diễn rõ ràng, chỉ tiếc lúc này, nàng lại không có cách nào ứng đối.

Kẻ chống lưng cho Lương An là ai nàng chưa rõ, nhưng Chu phủ không có binh, trong triều cũng không có ai kết giao thân cận với Chu Đàn. Lương An ngang nhiên mang binh tới đòi ấn, chính là tính toán đến điểm này.

Chỉ cần lấy được ấn tín, Hình Bộ liền lập tức thay chủ. Đức Đế cũng có thể nhân đó chỉnh đốn triều cục, loại trừ phe cánh. Còn Chu Đàn sẽ bị vứt bỏ như một quân cờ phế.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play