Đêm trước khi xuyên không, Khúc Du mơ thấy một cảnh quỷ dị ly kỳ.

Trong mộng, nàng thấy mình nơi hành lang hẹp lạnh, ánh trăng như son rọi lên tường cung dài dằng dặc, không thấy rõ phương xa, chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo nguy nga. Bốn phía lặng ngắt như tờ, lắng tai mới nghe được tiếng giọt nước từ đồng hồ rơi đều, vang vọng nơi vách tường xa xăm.

Khúc Du quỳ trên đất lạnh, chính xác mà nói là ngồi bệt mà thân vẫn ở tư thế khuất nhục. Ban đầu nàng không nhận ra, mãi tới khi muốn đứng dậy mới phát giác hai chân đau nhức như tê liệt.

Bên người có một lu nước đồng hứng mưa, ánh trăng mờ ảo phản chiếu một bóng thiếu nữ: tóc búi thấp, y phục xộc xệch, gương mặt non nớt lấm tấm máu. Nàng giật mình.

Giữa ánh trăng và bóng tối ấy, chợt vang lên tiếng xích sắt chạm nhau, lanh canh.

Một bóng người từ trong màu đỏ thẫm của bóng đêm chậm rãi tiến đến. Là một nam tử bạch y, tóc mai rối loạn, sắc mặt còn trắng hơn tuyết mới, đi vài bước lại dừng để nghỉ, theo sau là hai ngục tốt, mắt nhắm như ngủ, không hề thúc giục. Dù nam tử bước chậm rì rì, cũng không ai mở miệng giục giã.

Khúc Du còn chưa kịp hoàn hồn, nam tử ấy đã trông thấy nàng.

Hắn có đôi mắt sắc màu hổ phách, ánh nhìn nhàn nhạt, lông mi dài khẽ cụp. Có vẻ như chưa đến tuổi trưởng thành, thân hình gầy ốm, thần sắc đơn bạc. Khúc Du cứ thế ngây ngẩn nhìn hắn, còn hắn đã cởi áo khoác bạch hồ, hơi khó nhọc ngồi xổm trước nàng, nhẹ nhàng phủ áo lên người nàng.

Lúc này Khúc Du mới phát hiện, dưới áo choàng hắn là từng vòng xiềng xích nặng nề buộc ở tay, ở chân, thậm chí trên cổ cũng mang một vòng. Xiềng xích nặng chĩu ép xuống áo trắng, máu tươi từ vết thương thấm qua vải, loang lổ thảm thương.

Nam tử run rẩy thắt lại đai áo cho nàng, không nói một lời. Nhẫn bạch ngọc trên tay hắn lướt nhẹ qua cổ nàng, khiến nàng rùng mình.

Nàng thấy hàng mi dày của hắn khẽ run, đôi mắt phượng hẹp dài lộ ra vẻ thanh đạm. Gò má cao gầy, dưới mắt có một nốt ruồi son nhỏ tựa hồng mai, nếu không đến gần khó lòng nhận ra. Khuôn mặt kia quả thật tuấn mỹ tuyệt trần, vừa uy nghi vừa đạm mạc, mang theo vẻ thanh cao mà lạnh lẽo. Nhưng chính nốt ruồi ấy khiến dung nhan lại có thêm một tia nhân khí.

Khúc Du vô thức siết chặt lấy áo choàng bạch hồ, định lên tiếng nhưng cổ họng nghẹn ứ, không nói nổi một lời.

Nam tử đã xoay người rời đi, kéo theo một thân thương tích cùng xiềng xích trĩu nặng. Cứ đi được vài bước, hắn lại ho sặc một hồi, rồi khuất bóng vào chốn thâm u.

Nàng mê mang nhìn hoa văn trên lu đồng, trong lòng cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Chẳng bao lâu, nơi hắn khuất bóng xuất hiện hai ngục tốt. Tay họ xách hình cụ còn nhuộm máu, vừa đi vừa thì thầm, giọng vang khắp hành lang chật hẹp, nghe rõ từng lời.

Một người nói:
"Lưu đại ca, lạ thật, người vào Chiếu Ngục thượng tam ty mà vẫn còn sống trở ra, đây chẳng phải là lần đầu?”

Người kia đáp:
"Phương huynh, cẩn thận lời nói. Ngươi biết người ban nãy là ai không?”

Phương ngục tốt im lặng không đáp. Lưu ngục tốt liền tiếp lời:

“Ngươi mới được đề bạt chưa bao lâu mà ngay cả Tể Phụ đại tướng công cũng chẳng nhận ra.”

Phương ngục tốt chau mày, nghi hoặc nói:

“Đương triều Tể Phụ, Tô tướng công, ta từng diện kiến qua. Có điều...”

Hắn khựng lại chốc lát rồi như sực tỉnh, kinh hãi thốt lên:

“Chẳng lẽ là vị ấy?”

Lưu ngục tốt đáp khẽ:
"Phải. Không ngờ triều đình mềm lòng, cho phép hắn hồi cố hương Lâm An. Chỉ chậm một ngày nữa thôi, hắn đã vong mệnh trong ngục tối rồi.”

Phương ngục tốt nhổ nước miếng:
"Thiên hạ bao kẻ mong hắn chết, dù có sống sót cũng chẳng trụ được bao lâu. Nói mới nhớ, hắn còn trẻ quá…”

Lưu ngục tốt lắc đầu:
"Diện mạo ấy không giống kẻ hung thần như lời đồn. Đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.”

Phương ngục tốt lẩm bẩm:
"Chu Đàn... tên này ác danh đầy người, nay xem như gặp báo ứng.”

Chỉ đôi ba câu nói đã khiến trong lòng Khúc Du nổi cơn sóng lớn.

Chu Đàn?

Khúc Du nhớ lại khi thi đại học mình vẫn mông lung không có định hướng nên đành thuận theo mẹ mà học luật. Lên cao học mới phát hiện bản thân yêu sâu sắc văn sử triết, liền đổi hướng khảo cứu cổ đại, theo học khoa chính quy chuyên về pháp luật thời Đại Dận, nay đã học tới tiến sĩ, viết không biết bao nhiêu luận văn.

Đếm ra, Khúc Du đã nghiên cứu luật pháp Đại Dận suốt sáu năm.

Ngành này khô khan, chẳng mấy ai dấn thân. Chị của Khúc Du thì viết du ký về ẩm thực, đã xuất bản hai quyển sách, trở thành một nhân vật nổi tiếng trong giới học thuật. Thầy cô và bạn bè của Khúc Du nghiên cứu các nhân vật thời Bắc Dận, lúc nào thuyết giảng cũng chật kín người xem.

Chỉ có Khúc Du chọn con đường lạnh lẽo, ngay cả trong nước cũng tìm không nổi mấy người cùng chí hướng.

Giáo sư hướng dẫn từng hỏi Khúc Du vì sao lại si mê luật Đại Dận. Khúc Du đã ngẫm nghĩ kỹ càng. Trong sử Dận có bốn cuốn Hình Pháp Chí gồm mười hai đại biến pháp, Dận Luật trùng tu hai mươi tư lần, lần lớn nhất là năm Trọng Cảnh đời Minh Đế, thêm vào một bộ gọi là Tước Hoa Lệnh.

Theo nhãn quan luật học, Tước Hoa Lệnh khác hẳn cổ luật: dung hợp sâu sắc tư tưởng pháp trị phương Tây cùng hiện đại, đầy biến hóa. Đáng tiếc dù từng được thi hành bằng “uy lực lôi đình” nhưng về sau vẫn bị hủy bỏ.

Khúc Du đã dốc hết tâm trí truy tìm chủ nhân Tước Hoa Lệnh, nhưng người ấy hoàn toàn mai danh ẩn tích, sử thư không ghi chép, người liên hệ cũng không. Chỉ có trong một quyển văn tập của đương triều Tể Phụ Chu Đàn, nàng tìm được ba chữ mờ nhạt:

"Triều Văn Đạo".


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play