Vận ma ma tuy chẳng thông tỏ sự tình quan trường quanh co hiểm trá, nhưng mấy ngày gần đây, người tới người lui, đón rước không ngừng, tiếng nói cười chưa dứt bên tai đã đủ khiến bà minh bạch: hôn sự Hoàng Đế ban lần này là vì cầu xung hỉ. Mà đã là xung hỉ, ắt cho rằng Đại công tử sớm chẳng thể qua khỏi.

Cô nương tân hôn kia, tuổi trẻ dung mạo khuynh thành, xuất thân nhà văn nhân, từ lúc kiệu hoa dừng trước Chu phủ, bà liền âm thầm lo ngại: liệu cô nương ấy có thể chịu được uất ức hay không? Có nổi giận sinh bi ai, đòi chết đòi sống ngay trong hôn lễ, hoặc ghét bỏ Chu Đàn, không chịu gần gũi?

Chẳng ngờ cô nương ấy tính tình lại hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng. Không những chẳng hé lời oán than, mà vừa rồi còn thong dong trấn định, dễ dàng áp chế sự hỗn loạn do Nhị công tử gây ra.

Dẫu hành vi lộ diện ở hôn lễ có phần thất nghi, nhưng tiệc đã tẻ lạnh tiêu điều, thì những việc nhỏ như vậy cũng chẳng đáng kể.

Khúc Du trong lòng sinh nghi, liền vươn tay sờ trán Chu Đàn, rồi kinh ngạc quay sang hỏi Vân ma ma:
“Hôm nay là ngày thành hôn, tính ra đã năm ngày sau khi bị ám sát, sao đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu khá hơn?”

Vận ma ma khẽ lắc đầu đáp:
“Thái y từng đến xem, bảo rằng thương thế quá nặng, chỉ có thể nghe theo số trời. Kê đơn phát thuốc xong thì không thấy tới.”

Khúc Du càng thêm nghi hoặc:
“Từ đó về sau, các ngươi chưa từng mời y quan đến thêm lần nữa?”

Vận ma ma ngần ngại nói:
“Thái y không có ngự chỉ, sao dám tự ý mời? Mà đại phu dân gian, ta lại chẳng có giao tình, lỡ đâu rước nhầm người tâm tư bất chính rồi hại đến Đại công tử, chẳng phải là họa lớn?”

Khúc Du lặng lẽ kéo chăn xuống. Thương thế ở ngực trước, nghe nói là lúc hắn ra khỏi Hình Bộ, khi nâng một thiếu niên bị ngã, chẳng ngờ bị một kiếm đâm trúng ngực.

Vết thương đã được băng bó và thay thuốc, năm ngày trôi qua, nếu không phải trí mạng, đáng lý đã kết vảy. Sao hiện giờ vẫn rịn máu thấm băng? Huống hồ người bị trọng thương vốn không nên nằm mê man nhiều ngày, lại càng không nên dùng đệm chăn đè nặng.

Chu phủ ngoại trừ nhũ mẫu này, tựa hồ chẳng có ai thật lòng quan tâm đến hắn, mà nhũ mẫu thì chẳng hiểu sự tình, sao dám nghi ngờ lời thái y?

Khúc Du thở dài, tay vô thức phất nhẹ qua mặt hắn.

Chu Đàn dung mạo kinh người, da trắng như tuyết, mũi cao môi mỏng, dù nhắm mắt vẫn hiện vẻ ngạo mạn nơi đuôi mắt. Một nốt chu sa nhỏ nơi khóe mắt khiến hắn càng thêm mê hoặc. Nhìn thế nào cũng chẳng giống kẻ ác độc gian trá.

Giờ phút này, sắc mặt hắn tiều tụy, tóc mai rối loạn, chỉ khoác tạm bộ hỉ bào đỏ rực bên ngoài trung y trắng muốt, càng lộ vẻ bệnh trạng yếu ớt, trông thực đáng thương.

Khúc Du nhẹ nhàng cởi vạt áo cho hắn, phát hiện quanh miệng vết thương rửa không sạch, người thay thuốc rõ ràng làm qua loa, chỉ lo bôi thuốc, chẳng để ý đến những thứ khác.

Nàng hít một hơi lạnh, hỏi nhỏ:
“Vận ma ma, ngươi hiện giờ có thể ra phủ không?”

Vận ma ma còn chưa kịp đáp, Khúc Du đã khẽ thở dài:
“Thôi, hôm nay người đông nhiều tai mắt, lại là đêm đầu tân hôn. Sáng sớm ngày mai, ngươi cầm tín vật của ta, đến ngõ Điềm Thủy, tìm vị tiên sinh ở tận cùng ngõ ấy, thỉnh đến phủ một chuyến. Đi cửa hông, đừng để ai nhìn thấy.”

Nàng đỡ lấy hoa quan trĩu nặng trên đầu, dặn dò tiếp:
“Hiện giờ mang đến đây ít tấm vải sạch, vài cuộn bông, tốt nhất có thêm chút rượu. Đa tạ ma ma.”

Vận ma ma tuy chẳng rõ nội tình, nhưng thấy nàng không có ác ý với Chu Đàn, liền theo bản năng nghe lời. Không lâu sau, đem đến đủ đồ vật nàng cầm, lại theo lệnh khép cửa phòng rồi lui ra.

Trong phòng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn ánh nến lay động. Khúc Du tháo hoa quan, gom tóc dài lại, ngồi bên giường rửa sạch vết thương cho Chu Đàn.

Nếu không phải trí mạng, y quan lại không ở đây, vậy năm ngày qua hắn tự mình chống đỡ mà chưa chết, điều này cho thấy vẫn còn cơ hội cứu sống. Nhưng thuốc ban đầu qua loa, thương thế muốn khỏi cũng chẳng thể trong một chốc một lát, chỉ đành dựa vào chính hắn gắng gượng mà thôi.

Không trách được dân gian đồn đãi rằng Chu Đàn thương thế nặng, không trị được. Thực ra Đức Đế muốn hắn sống hay chết, chỉ sợ chính bản thân còn chưa quyết định nên đành để mặc số mệnh.

Nhưng trong chính sử, Chu Đàn chẳng những sống mà còn sống rất tốt. Tuy sau này từng bị biếm quan, nhưng lại được Đức Đế cực kỳ tín nhiệm, khi vừa khỏi bệnh liền vội vã triệu về kinh.

Dẫu hắn bị cho là nịnh thần thì nàng - một người nghiên cứu khách quan, cũng chẳng yêu chẳng hận. Nếu đã xuyên tới nơi này, lại có cơ hội được gặp Chu Đàn, vừa cẩn thận tìm hiểu hắn vừa dò hỏi chủ nhân của Tước Hoa Lệnh, đó cũng là một điều thú vị.

Rốt cuộc, lạc thú của lịch sử chính là khám phá ra những điều khó phân rõ đúng sai.

Nhưng nhìn hắn toàn thân thương tích, da bọc xương, nàng vẫn không khỏi sinh lòng thương xót.

Ở trước ngực và sau lưng Chu Đàn, ngoài vết kiếm trí mạng, còn có lác đác thương tích cũ, roi vọt, dấu côn, dưới xương sườn là vết bỏng hình hoa sen rất rõ ràng.

Theo suy đoán của nàng, đó là dấu tích để lại khi vụ án "Châm đuốc" dấy lên, khi ấy hắn bị tra khảo trong lao.

Đức Đế hung tàn thất thường, vụ án "Châm đuốc" liên lụy rộng khắp, người người đều chịu khổ. Nhưng muốn ép Cố Chi Ngôn cúi đầu thì đệ tử dòng chính là hắn phải chịu nhục nhã nặng nề nhất.

Cố Chi Ngôn danh vọng lẫy lừng, Đức Đế không dám động, liền lấy đệ tử mà hành hình thị uy.

Xét khách quan, Khúc Du hiểu vì sao Chu Đàn chọn sống. Bản năng cầu sinh của con người là lẽ thường. Nhưng vào thời đại trọng danh tiết, xem cái chết nhẹ tựa lông hồng thì hành động ấy bị khinh thường cũng là điều tất yếu.

Sau khi viết cuốn Nhiên Chúc Lâu phú, Cố Chi Ngôn được ân xá, Chu Đàn không bị thêm thương tích gì. Cố Chi Ngôn được Đức Đế đích thân khen ngợi, ông vào Thái Miếu tế lễ rồi về quê cũ. Năm ngày sau, trên đường ngang qua Thanh Khê, ông nhảy sông tự vẫn.

Tang sự của Cố Chi Ngôn, Chu Đàn không được bước vào cửa chính.

Khúc Du lau sạch vết máu quanh thương tích, thầm nghĩ:
"Đức Đế là cự ưng trên cao, giỏi nhất là khiến hạc trời hóa thành khuyển nhà. Chu Đàn về sau hung bạo, e rằng cũng học từ ông ta mà ra."

Nịnh hay gian, vốn chẳng phải đường duy nhất, tất cả đều là lựa chọn của chính mình. Đáng thương, nhưng lại không đáng đồng tình.

Nàng tuy khinh thường những hành vi tàn ác của Chu Đàn về sau, nhưng quyết tâm biến pháp của hắn cũng khiến nàng kính phục. Không thể quơ đũa cả nắm.

Hơn nữa, giờ đây hắn nửa sống nửa chết nằm trên sập tân hôn, nàng thật chẳng thể làm ngơ.

Khúc Du rửa sạch quanh miệng vết thương, thay băng mới. Tuy nàng không hiểu y lý nhưng cũng biết rõ thương thế này cần tiếp tục cứu chữa. Nàng không dám mạo muội hành động, chỉ tạm rửa sạch vết máu còn sót lại.

Dù đã cẩn thận hết sức nhưng lúc lấy rượu lau, vẫn vô tình chạm đến miệng thương tích. Chu Đàn đang hôn mê liền bật ra một tiếng rên đau đớn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play