Chu Dương mặc thường phục quân doanh, tay cầm roi ngựa, bên hông vẫn chưa tháo xuống chủy thủ, cất lời nhỏ nhẹ với Nhậm Thời Minh rồi thản nhiên đi tới trước mặt Khúc Du.
Việc này vốn thất lễ nhưng chẳng ai dám ngăn cản. Vận ma ma đứng một bên thấy thế liền vội vàng chắn trước người Khúc Du, thấp giọng khuyên can:
“Nhị công tử, đại công tử bị trọng thương, ngài nên trở về xem..."
Chu Dương khẽ nhếch môi, giọng mang ý trêu đùa:
“Vận ma ma, ta chẳng phải đã trở lại rồi sao? Huynh ta thú thê, ta tất nhiên phải đến. Dẫu không vui mừng thì cũng nên cùng tẩu tẩu thương lượng, mấy ngày nữa lo liệu việc tang sự ra sao.”
Vận ma ma giận đến phát run: “Nhị công tử…”
Nhưng chẳng ai dám mở miệng cản trở, Nhậm Thời Minh đứng bên thậm chí còn khẽ cười. Chu Dương lướt qua Vận ma ma, tiến thẳng đến trước mặt Khúc Du, giơ tay định lật quạt lụa trong tay nàng, tựa hồ muốn nhìn rõ dung nhan trước.
Nhưng Khúc Du thuận theo lực đạo, buông nhẹ cây quạt.
Chu Dương hụt tay, thoáng sững người, nàng đã nhoẻn miệng cười:
“Đây là nhị công tử? Ta gọi một tiếng đệ đệ, chẳng hay nhị công tử có bằng lòng nghe không?”
Lúc nàng chưa lật quạt, khuôn mặt bị che kín, giờ quạt rũ xuống, toàn trường nhất thời tĩnh lặng. Ngay cả Chu Dương cũng thoáng sững sờ.
Danh tiếng “Biện Đô song thù” người người từng nghe qua, Cao Vân Nguyệt thường xuất hiện ở các buổi yến tiệc nên mọi người đã quen thuộc. Nhưng nếu nàng ấy là mai rừng dưới ánh trăng, thì vị trước mắt này lại như đào hoa đầu xuân, nhuỵ thắm đẫm sương.
Vì là đêm tân hôn, dung nhan nàng được trang điểm diễm lệ, đuôi mắt còn vương sắc đỏ, mỗi lần chớp liền khiến người rạo rực tâm cam.
Hỉ phục đỏ tươi mặc trên người nàng lại không thấy chút tục khí nào, ngược lại càng tô thêm vài phần mị hoặc chúng nhân.
Ánh nến trập trùng, khói hương mờ ảo, nàng nổi bật giữa muôn sắc, độc chiếm ánh nhìn.
Mỹ nhân như vậy…
Người trong phủ ai nấy đều âm thầm tiếc nuối. Mỹ nhân tuyệt sắc thế này, lại phải gả cho một kẻ sống không lâu, thật là đáng thương.
Chu Dương lúc này mới ho khẽ, lắp bắp đáp:
“Tẩu tẩu đã gọi, chối từ thì thật thất lễ.”
Khúc Du đánh giá hắn, rồi nhẹ nhàng dùng cây quạt phủi nhẹ bụi trên vai:
“Thấy ngươi phong trần vội vàng về kịp hôn lễ huynh trưởng, ta rất cảm kích. Sao không đi tắm gội thay y phục, ca ca ngươi thân thể suy yếu, còn trông cậy ngươi thay mặt tiếp đãi khách nhân.”
Nàng giơ quạt che lại dung nhan rồi tiếp lời:
“Vận ma ma, sao còn chưa dẫn đường?”
Vận ma ma như chợt bừng tỉnh, vội vàng dìu nàng bước vào tân phòng.
Chu Dương đứng đó bất động, bên cạnh Nhậm Thời Minh vỗ nhẹ vai hắn, hắn như sực tỉnh, thấp giọng cười nhạt:
“Thật là tiện nghi cho huynh ấy.”
Nhậm Thời Minh nhìn theo bóng dáng Khúc Du, than thở:
“Nàng không phải nữ tử tầm thường. Từ khi thánh chỉ ban xuống, đưa sính, đón dâu, bái đường… mọi việc đều do nàng gánh vác, chu toàn đâu vào đó, không một chút hỗn loạn. Vừa rồi, chỉ mấy câu nhẹ nhàng liền hóa giải chuyện ngươi vô lễ, lại khéo léo kéo ngươi đi đón khách. Đổi là người khác, lúc ngươi định vén quạt, tất sẽ hốt hoảng.”
Chu Dương cười gằn:
“Cho nên mới nói là tiện nghi hắn. Đã sắp chết còn thú được mỹ nhân như vậy…”
Nhậm Thời Minh không nói thêm, chỉ khẽ nhắc:
“Thôi, mau đi tắm rửa, chuẩn bị vào tiệc.”
Khúc Du theo Vận ma ma vào phòng, không bao lâu đã an vị trên giường tân hôn. Đèn đỏ long phụng giao nhau chập chờn cháy, trong phòng thoảng hương dược quyện cùng mùi máu.
Bên cạnh nàng, nam tử ấy đang lặng lẽ nằm đó, người từng hiện trong mộng, từng làm nàng thao thức trắng đêm, nghiên cứu từng câu từng chữ về cuộc đời và thi văn hắn lưu lại.
Giờ phút này, hắn đang an tĩnh trước mắt nàng.
Nàng không khỏi cảm khái - hắn đâu biết, người trước mặt hắn đã từng đọc kỹ từng bài thơ hắn sáng tác trong tương lai, từng vì cuộc đời hắn mà lo lắng, thao thức đến bình minh.
Nghĩ tới hôn lễ vắng vẻ vừa rồi, thân nhân lạnh nhạt như chẳng đặt hắn trong lòng, Khúc Du không khỏi sinh chút xót xa.
Nàng hít sâu, chậm rãi buông quạt, ánh mắt đầu tiên rơi vào hàng mi đen rậm của hắn.
Ngay khoảnh khắc ấy, ký ức trong mộng ùa về, đôi mắt này từng gần nàng đến thế, từng vì nàng khoác áo, từng nhìn nàng mỉm cười giữa cơn mưa hoa hạnh.
Chu Đàn tuổi mới hai mươi, thân thể tráng kiện, chưa nhuốm vẻ bạc nhược trong mộng.
Nàng ngắm nhìn khuôn mặt ấy, lại như thấy bóng dáng vị quyền thần thanh lãnh năm xưa.
"Tự cao mỹ mạo, nịnh nọt quân thượng; chẳng qua là túi da, tàn nhẫn vô tình."
Kỳ thực, nàng đối với Chu Đàn không để tâm nhiều, chỉ vì hắn lưu lại quá ít bút tích nên mới khiến nàng từng chữ từng câu ghi tạc trong lòng.
Giờ đây, ngắm dung nhan hắn dưới ánh nến, Khúc Du mới nhận ra - lịch sử không lừa người. Nam tử này quả đẹp, nếu gần quân thượng, e khó tránh lời gièm pha là kẻ nịnh thần, lấy sắc cầu sủng.
Nếu không phải về sau Chu Đàn bạc đầu, có lẽ đã bị gièm pha từ sớm.
Vận ma ma bước đến, mặt mang lo lắng, vén chăn cho Chu Đàn, khẽ nói:
“Đại công tử vừa đổi thuốc nên vẫn mê man chưa tỉnh. Cô nương… phu nhân đừng quá để tâm.”