Khúc Du tiếp lời:
“Con tất nhiên sẽ không khiến mình tổn hại, mẫu thân xin an tâm.”

Nàng quỳ bên mép giường, dập đầu với Doãn Tương Như. Kỳ thực, nàng vốn không quen lễ nghi quỳ bái của cổ nhân, trong lòng cũng có chút bất mãn ngầm. Thế nhưng nhìn thấy Doãn Tương Như rơi lệ, vẻ mặt lại tựa như mẹ mình kiếp trước, khiến lòng nàng bất giác mềm xuống.

Thuở nhỏ, cha Khúc Du mất sớm, dung mạo người ra sao nàng cũng không nhớ rõ. Mẹ là nữ luật sư bận rộn, chưa từng tái giá, một tay nuôi dưỡng nàng khôn lớn. Cũng bởi vậy, khi nàng thi đại học mà lòng vẫn mơ hồ, cuối cùng lựa chọn theo mẹ học ngành luật.

Mẹ thường xuyên tăng ca sáng tối, rất ít khi cười nói. Chỉ có một lần, khi Khúc Du quyết định thi cao học ngành khác, mẹ mới rơi lệ. Khúc Du còn nhớ rõ khi ấy tay người giá lạnh, nhẹ giọng nói:
“Con thích thì cứ làm, chỉ là về sau, mẹ không thể giúp con được nữa.”

Không rõ hiện giờ mẹ ở nơi đó ra sao, sống có an ổn hay không.

Trên sập, nhìn Doãn Tương Như gầy yếu rơi lệ, Khúc Du trong lòng cũng không khỏi sinh chút chua xót. Dẫu biết tất cả những người này đều là cổ nhân sống ở ngàn năm trước, nhưng tình mẫu tử, dù ở thời đại nào cũng khiến người động lòng.

Hai ngày trôi qua trong thoáng chốc.

Đêm trước ngày thành thân, Khúc Du khó ngủ, lăn qua trở lại mãi trên giường. Nàng thật khó tin mình nay lại ở trong thế giới chỉ từng biết qua sách vở sử ký.

Sau đó nàng đứng dậy, để hai thị nữ do Nhậm thị phái đến giúp nàng thay hôn phục, chải tóc búi quan, trang điểm kỹ càng.

Thánh chỉ ban xuống đột ngột, Nhậm thị lại lo Chu Đàn bị thương nặng khó qua khỏi nên vội vàng định hôn kỳ sớm.

Khúc Du cầm lấy chiếc quạt xếp bằng lụa, đang định đi ra thì hai muội muội Khúc Gia Hi và Khúc Gia Ngọc cùng đẩy cửa bước vào, cản nàng lại.

Khúc Gia Hi là nữ nhi của Triệu di nương, vốn thân thiết với mẫu thân nàng, ôm nàng mà khóc nức nở:
“Đại tỷ tỷ…”

Còn Khúc Gia Ngọc, tính tình vốn quật cường, xưa nay chẳng hòa thuận với nàng, hôm nay lại khác thường, cúi đầu lúng túng bước tới, đưa cho nàng một chiếc trâm ngọc bích.

Khúc Du ngạc nhiên nhìn nàng ấy, Khúc Gia Ngọc lập tức trừng mắt đáp lại:
“Đây là ta chắt chiu dành dụm, hôm nay đưa để đại tỷ tỷ thêm trang. Nhà ta nay tuy suy tàn, nhưng vốn là thế gia thư hương, không thể để người coi thường. Về sau đại tỷ tỷ cũng đừng nên suốt ngày khóc lóc, kẻo bị người ta bắt nạt."

Khúc Du xoa đầu nàng ấy:
“Gia Ngọc, sau này đừng bướng bỉnh, phải chăm sóc đệ đệ muội muội cho tốt.”

Khúc Gia Ngọc lập tức đỏ mắt, giậm chân một cái, đưa tay lau lệ, cất tiếng:
“Ta biết rồi."

Nói xong liền chạy đến cửa, kéo từ sau rèm ra một thiếu niên chừng mười hai tuổi:
“Tiểu tử này khóc cả đêm, muốn nói thì mau nói đi, đừng có chậm trễ giờ lành của đại tỷ tỷ."

Người bị kéo ra là Khúc Hướng Văn, thân đệ đệ của Khúc Gia Ngọc.

Doãn Tương Như là chính thất của Khúc Thừa, vốn bệnh tật liên miên, chỉ sinh được một nữ nhi là Khúc Du. Khúc Thừa vì muốn có nhi tử nối dõi mà phải nạp thêm thiếp thất. Tuy là danh sĩ thanh lưu nhưng rất coi trọng tôn ti chính - thứ, các di nương trong phủ cũng không dám lộng quyền.

Khúc Gia Hi là nữ nhi Triệu di nương, được Doãn thị coi trọng, tính tình ngây thơ. Còn Khúc Gia Ngọc và Khúc Hướng Văn là hài tử của Phương di nương, vốn từ quê đưa lên. Phương di nương tuy không dám quá lộng hành, nhưng vẫn ngấm ngầm dạy hài nhi mình tranh đoạt sản nghiệp. Nhưng Khúc Du nhìn ra, thủ đoạn của bà ấy vụng về, hài tử cũng không có khí phách gì.

Sau khi Khúc Thừa gặp chuyện, Phương di nương liền thuê xe ngựa để về quê vay tiền, đến nay vẫn chưa trở lại.

Hướng Văn ban đầu rất xem nhẹ Khúc Du, luôn miệng bảo:
“Quân tử xa nhà bếp.”
Nhưng sau cũng ngoan ngoãn nghe lời dạy bảo. Lúc này, hắn nắm tay nàng thật chặt, gọi:
“Đại tỷ tỷ…”

Khúc Du thở dài:
“Hướng Văn, sau này phải chăm chỉ đọc sách, trưởng thành rồi phải biết gánh vác, đừng để các tỷ muội vì đệ mà lo lắng mãi.”

Hướng Văn gật đầu liên tục, xoa nếp váy của nàng, khẽ nói:
“Đại tỷ tỷ, ta nhất định học hành chăm chỉ, thi đỗ công danh. Đến lúc đó, ta sẽ không sợ… không sợ tên họ Chu ấy nữa. Nếu hắn khi dễ tỷ, ta sẽ đứng ra làm chủ cho tỷ.”

Khúc Du mỉm cười:
“Được.”

Nàng lấy quạt che mặt, rồi đến từ biệt mẫu thân. Doãn Tương Như khóc không thành tiếng, đến trà cũng không bưng nổi, chỉ thều thào:
“Nếu phụ thân con ở đây thì tốt.”
Cuối cùng bà được Triệu di nương dìu xuống nghỉ.

Khi bước lên kiệu hoa, Khúc Du chợt sinh lòng chua xót. Sau đó mới dần cảm thấy nỗi bất an.

Nguyên chủ vốn có dung mạo tương tự nàng, nhưng do được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ nên nét mặt càng thêm mị hoặc, tinh tế. Khúc Du ở hiện đại tuy cũng xinh đẹp nhưng lại luôn hướng về thứ tình cảm mơ hồ khó nắm như “tâm linh tương thông” nên bao năm qua vẫn chưa từng yêu đương.

Nay vừa xuyên không đã phải thành hôn, mà phu quân lại là nhân vật trọng yếu trong tài liệu sử học nàng từng nghiên cứu. Họa phúc chưa biết, chỉ biết đời người giống như lịch sử, đều là một cuộc thăm dò giữa mù mịt không rõ.

Nàng lấy khăn lau mặt, khẽ mắng:
“Trước đây mình có đa sầu đa cảm thế này đâu…”

Kiệu hoa đi qua phố Biện Đô, chẳng mấy chốc đã đến Chu phủ. Chu Đàn bị thương, không thể đích thân nghênh đón, người thay mặt hắn là biểu đệ Nhậm Thời Minh.

Trên đường đi, có người bưng gà trống ra hành lễ cho chú rể.

Chu Đàn danh tiếng tiêu tán, khách đến dự hôn lễ thưa thớt, không đủ số. Phủ cũng không có trưởng bối, chỉ bày linh vị phụ mẫu trên bàn gỗ hoa lê.

Khúc Du theo lời dạy, chỉ quỳ lạy linh vị, không cần cúi đầu bái người sống, coi như trải nghiệm nghi lễ cổ xưa, nàng có thể chịu được.

Lúc giao bái với gà trống buộc dải lụa đỏ, Khúc Du chợt nghe tiếng cười khẽ không kiềm được từ phía sau.

Lễ nghi xong, nàng vừa định theo nhũ mẫu vào phòng tân hôn thì nghe bên ngoài xôn xao. Qua lớp quạt mỏng, nàng thấy một thiếu niên búi tóc đuôi ngựa, mặc giáp cũ rách, tiến vào.

Nhũ mẫu thất thanh:
“Nhị công tử."

Thì ra Chu Đàn có đệ đệ - Chu Dương.

Phụ mẫu Chu Đàn mất tại Lâm An, hắn dẫn đệ đệ còn nhỏ đến nương nhờ họ hàng Nhậm thị. Từ đó học hành khổ luyện, đỗ tam nguyên, khiến Chu gia và Nhậm gia đều rạng danh.

Nhưng sau án Nhiên Chúc Lâu, biểu thúc Chu Đàn bị liên lụy, lưu đày ba nghìn dặm. Nhậm thị cầu tình vay mượn khắp nơi để giữ phu quân ở kinh, mà Chu Đàn lại không mảy may quan tâm, đến một đồng cũng không đưa.

Từ đó Nhậm thị đoạn tuyệt quan hệ. Ngay cả Chu Dương cũng từ mặt huynh, nhập tịch vào Nhậm gia.

Nếu không vì thánh chỉ ban hôn, Chu Đàn e là không có ai lo liệu. Nhậm thị chắc cũng miễn cưỡng mà thôi.

Chu Dương năm ấy nhập ngũ, từ đó chưa từng trở lại Chu phủ. Nay đột ngột xuất hiện khiến ai nấy đều kinh ngạc.

Nhậm Thời Minh bước lên, thấp giọng hỏi:
“A Dương, sao không báo trước một lời?”

Chu Dương đáp:
“Không muốn khiến huynh trưởng phải lo.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play