Doãn Tương Như tất nhiên không cam tâm mối hôn sự này, nhưng thánh chỉ đã hạ, sao còn đường vãn hồi? Khúc Du lại không quá để tâm, bởi nàng biết hôn sự này vốn đã định sẵn. Nàng không thể phản kháng, không chỉ vì là mệnh vua mà càng vì đây là sự lựa chọn của lịch sử.

Tư liệu về Chu Đàn rất ít, cả đời chỉ có một thê, lưu họ mà không lưu tên. Cuối quyển Xuân Đàn Tập còn lưu một bài thơ vịnh thê tử quá cố, lời lẽ man mác thương cảm.

Nếu ký ức không sai, thể tử của Chu Đàn hẳn là "Khúc thị" - người được tứ hôn cho hắn.

Khúc Du từ nhỏ đã quen đọc sử sách, lại từng xem qua không ít truyện truyền kỳ và dã sử xuyên không, vậy nên nàng thấu hiểu một điều:

Lịch sử, không thể can thiệp.

Thế gian tồn tại hiệu ứng cánh bướm, một thay đổi nhỏ cũng có thể dẫn tới đất trời đảo điên. Nàng đã xuyên đến nơi này, là sự đã rồi, nhưng sử sách kia vẫn còn. Nàng không muốn can dự vào lựa chọn của bất kỳ nhân vật nào nơi đây, chỉ mong thân nhập dòng lịch sử, tìm hiểu tường tận những gì đã diễn ra.

Nàng là người ngoài, là kẻ chép sử chứ không phải kẻ viết sử.

Điều duy nhất có thể làm là ở nơi khe hở khó bị hậu thế phát giác, tự mở nên một cõi trời riêng.

Chu Đàn tính tình lãnh đạm, không hay bộc lộ tình cảm, nhưng dẫu bị người đời chỉ trích, hắn cũng chưa từng ngược đãi thê tử. Huống hồ hắn vốn ưa mỹ sắc, chỉ cần nàng cởi mở tâm tư thì giữ quan hệ tương kính như tân ắt không khó.

Huống hồ bài thơ vịnh thê nằm ở cuối quyển Xuân Đàn Tập, dù thủ đoạn hắn có lạnh lẽo ra sao thì một sớm một chiều, nàng cũng không đến nỗi mất mạng.

Nếu không thể chết, vậy hãy sống. Vì nàng còn có việc quan trọng hơn.

Sau này, Chu Đàn sẽ có mối liên hệ với một người ẩn danh là chủ nhân cuốn Tước Hoa Lệnh - người khiến nàng nghiền ngẫm trăm phương ngàn kế, lật từng trang Dận Sử vẫn chẳng thấy lai lịch.

Chỉ cần sống đủ lâu bên Chu Đàn, nàng tất có cơ hội dò ra chân tướng kẻ kia.

Đối phương có tiền, có quyền, lại vô cùng bận rộn, duy chỉ thanh danh hoen ố. Nếu nàng thuận theo, không những có thể cứu phụ thân nguyên chủ, khiến cả nhà đoàn tụ, mà còn có thể sống tự do hơn nhiều so với thân phận khuê nữ ở Khúc phủ.

Đại Dận núi non hiểm trở, sông dài biển rộng, có bao nhiêu trang phong lưu tuấn kiệt được chép vào sử sách, còn có bao nhiêu điều về pháp chế mà nàng từng khổ công nghiên cứu suốt sáu năm... nàng đều muốn tận mắt chiêm nghiệm.

Nghĩ đến đây, chí học sục sôi, tuy việc xuyên không không thể lý giải bằng chủ nghĩa duy vật, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy, điều bao năm nàng truy tìm, nay đã gần trong gang tấc.

Sao lại không ngẩng đầu mà cảm khái?

Khúc Gia Hi thấy tỷ tỷ thất thần, liền giơ tay lay lay trước mặt nàng. Khúc Du bấy giờ mới hồi tỉnh, nhẹ gõ lên đầu muội muội, cười nói:

“Ăn đi. Ngỗng trắng hầm măng tươi, sau khi hấp xong lại đun sôi, thịt mềm vị ngọt. Muội chăm sóc mẫu thân cả ngày cũng cực khổ rồi.”

Khúc Gia Hi ăn vào thấy ngon, tán thưởng không dứt:

“Đại tỷ tỷ, trước đây ta đâu biết tỷ nấu ăn ngon như vậy…”

Nói đến đây bỗng khựng lại: “Chờ chút… ngỗng? Ở đâu ra ngỗng?”

Khúc Du điềm đạm đáp: “Tất nhiên là một trong hai con ngỗng trắng do phủ Chu đưa tới làm sính lễ.”

Khi ấy Chu Đàn còn chưa rõ sống chết, thân nhân hắn là Nhậm thị thay mặt tiếp chỉ, đưa sính lễ sơ sài: chỉ có hai con ngỗng trắng, một trăm quan tiền, một rương vải vóc phẩm chất tạp, cùng một ít gạo mì dầu muối.

Sính lễ keo kiệt lại mang theo nhục nhã, rõ ràng Nhậm thị ghét bỏ Chu Đàn, nhưng lại e dè quyền thế hắn, đành miễn cưỡng làm cho xong bề ngoài. Nay sợ rằng đã xem hắn là người sắp chết, mới dám thất lễ như vậy.

Kẻ đưa sính lễ sắc mặt khinh miệt, buông lời:

“Khúc cô nương đừng buồn, Chu đại nhân bị trọng thương không cứu được, việc xung hỉ chẳng qua là cho có lệ. Sau khi vào cửa, phát tang là điều tất yếu. Khi ấy gia sản Chu phủ đều là của cô nương.”

Khúc Du nghe mà chẳng buồn giận, bởi nàng biết Chu Đàn không chết được.

“Đại tỷ tỷ... tỷ thật sự phải gả cho Chu Thị lang sao?” Khúc Gia Hi nghẹn ngào, mắt rưng rưng nói nhỏ, “Muội nghe người ta bảo, hắn không phải người tốt, bội tín phản thầy, hơn nữa đây là ý chỉ xung hỉ, chẳng lẽ hắn sống chẳng được bao lâu…”

Còn chưa dứt lời, từ giường bệnh, Doãn Tương Như yếu ớt cất tiếng:

“A Liên…”

“Mẫu thân, người tỉnh rồi?” Khúc Gia Hi vội quay đầu, mừng rỡ.

Doãn Tương Như gật đầu, ra hiệu nàng lui ra. Khúc Gia Hi hành lễ, Khúc Du đưa bát canh ngỗng vào tay muội muội rồi ngồi xuống bên giường.

“A Liên,” Doãn Tương Như rơi lệ nắm tay nàng, “hôn sự này… không thể gả. Con tuổi còn trẻ, sao có thể làm người xung hỉ? Chẳng lẽ chưa đến hai mươi đã thủ tiết? Dù hắn sống được, ta cũng từng nghe qua bao lời đồn bất chính. Con ứng phó không nổi đâu, biết đâu còn phải chịu tra tấn? Ta có vài phần giao tình với mấy vị quốc công phu nhân, nếu lo liệu chu toàn, có lẽ…”

“Mẫu thân,” Khúc Du cắt lời, khẽ cười khổ, “Chu toàn thế nào? Chẳng lẽ kháng chỉ?”

Doãn Tương Như ôm trán, nhíu mày đau khổ: “Ta là mẫu thân con, sao cam lòng nhìn con bước vào hố lửa…”

“Việc này con không có dị nghị,” Khúc Du điềm nhiên nói, “Phụ thân vẫn ở ngục, trong nhà sắp lâm cảnh cùng quẫn, chỉ sợ cả Khúc phủ cũng phải bán lấy tiền. Mẫu thân cần thuốc, Hướng Văn phải học hành, Gia Ngọc, Gia Hi chịu không ít khổ sở.”

“Nói là vậy nhưng không phải hoàn toàn vì người nhà nên con mới gật đầu đồng ý.”

Doãn Tương Như ngạc nhiên: “Vậy con…”

Khúc Du nhẹ giọng nói tiếp:

“Mẫu thân cho rằng hôn sự là chuyện cả đời, phải cẩn trọng. Gả rồi thì phải thuận hòa, được sủng ái, sống trong hậu viện nhỏ hẹp, trông vào trượng phu mà sống?"

“Nhưng con không nghĩ như vậy. Con muốn dạo bước non sông gấm vóc, ngắm phong cảnh dân tình, nếm trăm vị thế gian, chiêm nghiệm những điều con chưa từng thấy, khám phá điều con vẫn hằng nghi vấn. Dù trượng phu là ai, sống hay chết thì điều con luôn hướng đến là thế giới rộng lớn ngoài kia.”

Doãn Tương Như trầm mặc thật lâu, rồi khẽ thở dài:

“A Liên… thì ra con đã trưởng thành.”

Bà dịu dàng vuốt tóc nữ nhi, mắt rưng rưng nói: “Phụ thân con lo con yếu đuối, ta thì luôn biết con có chủ kiến. Nếu con đã nghĩ thông suốt, vậy cũng tốt. Chỉ là… mẫu thân vẫn luôn mong con xứng với người tốt hơn. Nhỡ đâu… hắn thật sự là kẻ vô lại…”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play