Chẳng biết từ lúc nào Chu Đàn đã quỳ trước mặt nàng, dang tay ôm nàng vào lòng, ngăn trở tầm mắt nàng, cũng che khuất vệt máu loang đỏ phía sau.
Mưa thu mịt mùng, chẳng rửa trôi hương vị thanh đạm trên người hắn, ngược lại khiến nó càng thêm rõ ràng giữa màn mưa gió.
Tay hắn khẽ run. Khúc Du thoáng nghĩ, cái ôm này chẳng mang chút tạp niệm, mà trong cơn bàng hoàng, nàng cảm thấy không chỉ mình cần được an ủi, mà đối phương cũng khát cầu một chút hơi ấm.
“Đừng nhìn nữa,” hắn khẽ nói.
Khúc Du đưa tay ôm lại hắn. Chu Đàn thoáng sững người, ngực phập phồng đôi chút, nơi đáy mắt ánh lên một mảnh đỏ rực, nhưng lại chẳng nỡ buông tay.
Giữa chốn mưa gió thê lương, một cái ôm như thế, tựa như cánh tay từ trong cơn mộng chết đuối vươn ra, dịu dàng nâng hắn lên từ phong ba gào thét, đến cả hô hấp cũng thành xa xỉ. Nếu buông tay, mộng ắt vụn tan.
Yến Võ quỳ giữa vũng máu nhạt, dường như khí lực toàn thân đã cạn kiệt. Khúc Du ghé mắt nhìn ra từ trong lòng Chu Đàn, vươn tay đỡ lấy nàng ấy: “Yến Võ, ngươi còn chịu đựng được không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT