Hắn không nói thêm lời nào, chỉ khẽ nhấc mí mắt, xoay người trông ra tường thành, nơi chân trời, mặt trời đang dần lặn.
“Nàng nghe thấy trong gió có tiếng vó ngựa không?” Hắn mỉm cười hỏi, “Đúng lúc hoàng hôn, bọn họ sẽ công thành.”
Khúc Du theo ánh mắt hắn mà nhìn thoáng qua.
“Trong tay ta có quân Tây Thiều, nàng hẳn đã rõ. Nếu dựa vào Tây Thiều đánh hạ một trận, kết cục hoặc là bọn họ táng thân toàn quân, hoặc là ta đem Biện Đô nhường cho người khác. Ta thật không muốn đi đến bước đó. Vốn định đem nàng cùng bọn quan văn treo trên cổng thành, báo với Chu Đàn: nếu bọn họ tiến một bước, ta liền giết một người; tiến mười bước, ta liền đồ một phủ.”
“Ngươi rốt cuộc vẫn phải giết hết,” Khúc Du không chút sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, trong mắt lại hiện một tia thương xót, “Ngươi rõ ràng đã nhìn thấy kết cục của mình, cùng ta nói nhiều lời như vậy, chẳng qua là vì không cam lòng. Tuy ngươi có huyết mạch Tây Thiều, nhưng bọn họ sao có thể coi ngươi là người một nhà? Ngươi cam tâm để sử sách lưu danh tiếng xấu muôn đời?”
Tống Thế Diễm duỗi tay vuốt ve gương mặt dính đầy máu của nàng, nhẫn bích ngọc lạnh lẽo trên tay hắn khiến nàng khẽ run. Trong đôi mắt sâu thẳm đen như mực của hắn phản chiếu thân ảnh nàng. Nàng còn chưa kịp phản ứng, đôi tay ấy đã dần siết lại, một lần nữa bóp chặt cổ nàng.
“Thì đã sao? Dù sao cũng không thể quay đầu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play