Hắn thả lỏng thân mình dựa vào tường thành, mặc cho hoàng hôn nhuộm lông mi thành sắc vàng, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, thoạt nhìn có vài phần yếu ớt.
“Nàng cho rằng, từ đầu ta đã là kẻ xấu? Chỉ là không có người tin lời ta nói. Phụ hoàng lãnh đạm, mẫu hậu mất sớm, khi ta năm tuổi được phong làm trữ quân, huynh đệ trong cung đều như lũ gà đói, ngày đêm rình rập, chỉ mong bắt được một điểm sai lầm. Hoàng thành lớn như thế, không ai muốn che chở ta. Nếu không có chút thủ đoạn, nàng cho rằng… ta có thể sống đến ngày hôm nay?”
Khúc Du bỗng nhớ lại, khi xưa Tống Thế Huyên từng kể, hắn đích thân chứng kiến Thái tử tra tấn hạ nhân đến chết, thủ đoạn tàn nhẫn. Tống Thế Huyên không có lý gì phải bịa chuyện. Nhưng nay chỉ còn Tống Thế Diễm cùng nàng hai người, hắn vì cớ gì phải nói dối nàng? Làm vậy có nghĩa lý gì?
Tống Thế Diễm hít sâu một hơi, nhắm mắt tiếp lời:
“Từ sau việc ấy, ta không còn mong ai che chở mình nữa. Có một đoạn thời gian, thậm chí ta còn nghĩ, nếu bị phụ hoàng phế đi thì hay. Không làm Thái tử, có khi còn được người khác yêu thương thêm một phần. Vì thế, ta hành sự càng lúc càng hoang đường. Nhưng phụ hoàng trước sau cố chấp giữ lấy thân phận đích tử, mỗi lần ta phạm lỗi, ông ta đều bên ngoài bao che, bên trong lén lút phạt nặng.”
“Nếu đã như vậy, ta còn gì phải sợ?” Tống Thế Diễm cười nhẹ, “Dù có ở Phàn Lâu giết chết Tô Hoài Tự, phụ hoàng cũng chỉ lo ta bị người phát hiện, nên vội vàng diệt khẩu, trấn an Tô gia, giữ lấy mặt mũi hoàng thất…”
Khúc Du nghiến răng bật ra một câu: “Ông ấy không chỉ vì giữ vị trí Thái tử… ngươi cũng là hài nhi ruột của ông ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT