Chu Đàn nâng chén trà xanh, khẽ nhấp một ngụm, ánh mắt liếc về phía Khúc Du đang hai mắt sáng rỡ, bèn hỏi:
"Từ trước đến nay ngươi chưa từng tới đây?
Khúc Du khi ấy đang cầm một khối mứt quả khắc hoa tinh xảo, chẳng buồn để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ oán thầm trong lòng: Mứt mơ khắc hoa, có hoa mà chẳng có quả, thật là quá mức kiểu cách.
Nàng lại đổi sang thử một miếng bơ bào ốc danh tiếng lẫy lừng, vật này gần như xuất hiện trong mọi cuốn văn ký chép về mỹ thực thời cổ. Lòng đầy háo hức, nàng nếm thử rồi lại thất vọng:
“Bơ hòa với mật ong, đã ngọt lại càng thêm ngọt.”
Lúc bấy giờ, nàng cùng Chu Đàn ngồi tại gian nhã tầng năm, nơi treo một tấm biển đề ba chữ "Lưu Khách Hành Hương". Theo lời lão bản, chốn này vốn chuyên dành riêng cho Chu Đàn, tựa hồ hắn là khách quen nơi này. Bảo sao hắn nhận lời tới đây nhanh đến thế.
Tiểu nhị lại dâng thêm đường hổ phách cùng các loại kẹo nhiều màu sắc. Khúc Du tiện tay đẩy sang cho Chu Đàn:
"Kẹo mạch nha thêm cao lương, ăn nhiều không tốt."
Bên ngoài nhã gian bỗng truyền đến tiếng nhạc du dương của đàn sáo, dường như giữa chính đường có tiết mục biểu diễn. Khách khứa khắp nơi reo hò vang động.
Chu Đàn mở cửa nhã gian, phát hiện vị trí nơi đây thật tuyệt hảo, chỉ cần cúi đầu đã có thể nhìn thấy rõ cảnh dưới lầu.
Cánh hoa nhẹ nhàng rơi lả tả, một giọng hát uyển chuyển vang lên, cất khúc tình ca miên man dịu dàng.
Khúc Du rốt cuộc cũng tìm được món hợp khẩu vị - một phần sữa đặc nắm. Nàng kích động đến suýt rơi lệ:
"Bơ cùng phô mai. Quả thật khiến người ta tưởng niệm."
Nàng ngẩng đầu, thấy Chu Đàn đang nghiêng người tựa cửa, mắt chăm chú nhìn xuống dưới. Cánh hoa từ tầng bảy theo gió phiêu đãng, khẽ đáp xuống đai ngọc trên áo hắn.
Thật là cảnh đẹp ý vui.
Khúc Du nhìn theo ánh mắt hắn, thấy giữa đám lụa là gấm vóc dưới lầu, có một mỹ nhân vận hoa phục.
Nàng ấy đang khảy nguyệt cầm, nhẹ giọng xướng khúc. Đầu nàng cài trâm hoa, tóc vấn cao quý khí, Khúc Du vừa cúi đầu, nàng kia vừa khéo cũng liếc nhìn về phía Chu Đàn.
Dù khoảng cách xa nhưng Khúc Du vẫn thấy rõ ánh nhìn lưu chuyển, cái liếc mắt đưa tình, hàm chứa trăm vẻ phong lưu.
Nàng thốt lên:
"Thật xinh đẹp." Rồi quay sang Chu Đàn hỏi, "Ngươi biết nàng?"
Chu Đàn buông nhẹ ly trà xanh trong tay, đáp:
"Đó là danh kỹ của Biện Đô, hoa khôi Xuân nương tử của Xuân Phong Hóa Vũ Lâu."
Hoa khôi! Rốt cuộc nàng cũng tận mắt thấy được. Khúc Du tựa lan can ngắm xuống, không tiếc lời khen ngợi:
"Nàng sao lại ở đây?"
Chu Đàn liếc nhìn Khúc Du:
"Nàng ấy mỗi tháng đều tới Phàn Lâu biểu diễn một lần."
Nghe nàng kia ngân nga điệu hát dịu dàng, Khúc Du chợt nhớ tới bài thứ hai trong Xuân Đàn Tập.
Chu Đàn từng phong lưu đề thơ khắp Biện Đô, bài ấy nàng còn nhớ rõ tên - Thất Tịch Dao:
"Lầu son cửa ngọc đầy ca múa,
Rượu tiêu hoang chẳng đủ vơi sầu.
Gối thơm ủ mộng tơ sầu rủ,
Tay lau dòng lệ, thêu màn sầu."
Lời thơ vừa khinh bạc vừa quyến rũ. Khúc Du chợt ngộ ra, người này tuy bề ngoài thanh lãnh hờ hững nhưng bên trong hẳn là một lãng tử phong lưu. Không chừng hắn và hoa khôi kia từng có đoạn tình cũ.
Sử sách ghi rằng hắn "ham sắc", tám phần mười là từ những bài thơ như vậy mà suy ra.
Khúc Du cẩn thận quan sát Chu Đàn, khẽ cười rồi chậm rãi ngâm một câu:
"Chu đại nhân thật phong lưu, ngựa nghiêng bên nhịp cầu cong, trên lầu tay áo hồng hong gió chiều."
Chu Đàn khẽ sửng sốt, rồi sắc mặt lộ ra chút đỏ ửng giận dữ:
"Ta… không phải kẻ ăn chơi đâu."
"Không sao, đừng ngại," Khúc Du an ủi, "Lòng yêu cái đẹp, ai mà chẳng có. Mỹ nhân xinh đẹp, ta cũng thích. Ngày khác ngươi tới thanh lâu, có thể cho ta theo cùng được không? Ta thực lòng muốn trải nghiệm một phen, yên tâm, ta có thể cải nam trang…"
Chưa dứt lời, nàng đã thấy Chu Đàn đột nhiên ngồi thẳng người, vẻ mặt tựa hồ vừa nhìn thấy điều gì kinh dị. Khúc Du lấy làm khó hiểu, theo ánh mắt hắn nhìn ra, liền thấy nơi hành lang ngoài nhã gian có một nữ tử vận y phục xanh lục đang đứng.
Nàng kia môi vương máu, tóc rối tán loạn, y phục rách tả tơi, lộ ra nửa vai trắng, dường như vừa bị ngược đãi.
Khúc Du kinh hãi đến mức bật dậy, không nghĩ ngợi liền bước qua lan can, chạy tới gần:
"Cô nương, ngươi làm sao vậy…"
Chu Đàn cũng đứng dậy theo.
Thấy Khúc Du tới gần, nữ tử kia mới như hoàn hồn, gắng gượng nở một nụ cười chua xót, môi run rẩy, tựa hồ muốn nói điều gì.
Khúc Du không hiểu được khẩu hình:
"Cô nương, ngươi nói cái… Cô nương..."
Nàng chưa dứt câu, nữ tử ấy bỗng đẩy nàng ra, rồi xoay người nhảy khỏi lan can. Chu Đàn lập tức lao tới, thân gần như vượt ra khỏi lan can. Khúc Du hoảng hốt, vội ôm lấy eo hắn, sợ hắn trượt chân mà ngã theo.
Dẫu vậy, Chu Đàn vẫn không kịp nắm lấy đai lưng người kia.
Hắn chỉ cảm thấy vạt áo sa mỏng kia phất qua đầu ngón tay, nhưng cuối cùng, chẳng giữ lại được gì.
Khúc Du thấy tay hắn siết chặt trong không trung, hơi thở dồn dập, hắn không nỡ nhìn nên đành nhắm mắt lại.
Nàng lúc ấy mới hồi thần buông tay, nhìn xuống phía dưới.
Chung quanh vang lên tiếng kêu hoảng hốt. Phàn Lâu phía đông là nơi tấp nập nhất, giờ chính ngọ, khách ăn dùng cơm đông như trẩy hội. Huống chi hôm nay còn có hoa khôi biểu diễn, phỏng đoán sơ lược, ít nhất cũng phải cả ngàn người.
Danh kỹ Diệp Lưu Xuân, một tay khảy nguyệt cầm vang danh Biện Đô, hôm nay cũng biểu diễn. Các nhã gian từ tầng ba trở lên đều đã chật kín.
Chẳng mấy chốc, người chen chúc kín lan can các tầng, kẻ thì ôm giai nhân, người thì mặc quan phục, hẳn không thiếu quan viên quyền quý. Tiếng thét chói tai vang lên không dứt.
Dưới chính đường, Diệp Lưu Xuân vẫn đứng trên đài tròn, ngón tay vô thức gảy nhẹ nguyệt cầm, âm vang lạc nhịp.
Thi thể nữ tử vận y phục xanh kia nằm ngay dưới chân nàng ấy, đè lên mẫu đơn được khắc trên sàn, máu thịt be bét, hoa mẫu đơn cũng bị nhuộm đỏ.
Diệp Lưu Xuân lặng lẽ đặt nguyệt cầm xuống đất, rồi cởi chiếc áo khoác thêu chỉ vàng của mình, đắp lên thi thể ấy.
Phàn Lâu đông người, lại là nơi trọng yếu được Biện Đô quản lý, hằng ngày đều có thị vệ canh gác. Chẳng bao lâu sau, thị vệ mang đao từ cổng chính tiến vào, vây quanh đài tròn.