Xe ngựa mui vòm treo chuông gió, dọc theo đường lớn Biện Đô mà leng keng vang động.

Khúc Du vừa vào cửa liền thấy trước bàn chỉ để trống một chỗ. Nàng thuận tay phân phó nha hoàn dọn thêm một chiếc ghế, rồi bước đến trước mặt phụ mẫu, cúi mình hành lễ:

“Nữ nhi thỉnh an phụ thân, mẫu thân. Gần đây bận việc không dứt nên đến chậm, mong hai người thứ lỗi.”

Chu Đàn trầm mặc theo nàng hành lễ, rồi cùng nhau an tọa.

Đây là lần đầu Khúc Du gặp mặt phụ thân thân sinh - Khúc Thừa. Ông xuất thân thư hương thế gia đất Giang Nam, đỗ tiến sĩ rồi làm quan nhiều năm. Tuy tuổi đã xế chiều nhưng phong thái vẫn ung dung. Vì chưa từng trực tiếp kết giao với Cố Chi Ngôn nên ông chỉ chịu chút khổ sở trong lao ngục Hình Bộ, nói cho cùng Đức Đế cũng chỉ muốn răn đe. Nhờ Chu Đàn bày tỏ đôi lời, Khúc Thừa liền được phóng thích.

Doãn Tương Như lặng lẽ quan sát nữ nhi, thấy nàng thần sắc bình thản, xiêm y quý giá, trong lòng yên tâm phần nào. Ánh mắt bà lại chuyển sang tế tử.

Người này so với tưởng tượng của bà về một tên mặt mày hung tợn, tàn bạo thì hoàn toàn khác biệt. Hắn là một thanh niên tuấn tú phiêu dật, khí chất nho nhã, thật khó để tin hắn lại người nắm sát quyền trong Hình Bộ, được xưng là Diêm Vương chốn lao tù.

Bà thấy nữ nhi cùng hắn lời lẽ khách khí, cử chỉ xa cách, hiển nhiên chưa phải phu thê thật sự. Dù sao tế tử chưa chết cũng là việc may mắn lắm rồi.

Khúc Thừa thì không nghĩ như vậy. Từ lúc Chu Đàn ngồi xuống, ông đã như nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ, ông nâng chén trà rồi lại liên tục gõ vào bàn, phát ra thanh âm bất mãn.

Ông sa sầm mặt mày khiển trách Khúc Du vài câu, rồi lại ôn tồn hỏi han đôi lời, nhưng vẫn không nói với Chu Đàn lấy một câu.

Chu Đàn không hề để ý, chỉ ngồi yên xuất thần.

Lần này Khúc Du hồi phủ, vốn mang theo ít nhiều tài vật châu báu. Trước đây trong phủ nghèo túng đến mức tôi tớ bỏ đi gần hết, nay đã khá hơn. Khúc Thừa được phục chức, có trợ cấp bạc, Phương di nương từ quê Giang Hoài cũng gửi về không ít tiền. Chỉ nhìn sắc mặt hồng nhuận của Doãn Tương Như liền biết cuộc sống hiện tại không tệ.

Khúc Thừa rõ ràng không muốn cùng Chu Đàn đơn độc tiếp xúc. Khúc Du vốn định ở lại trò chuyện riêng cùng mẫu thân đôi chút nhưng đành từ bỏ. Dù sao Chu Đàn chẳng để ý, sau này nàng cũng có thể thường xuyên về nhà.

Hai người không dùng bữa trưa mà có chút lúng túng đứng dậy cáo từ. Khi đến cổng phủ, Khúc Du còn định quay lại nói thêm vài lời với phụ thân, thì bất ngờ nghe Khúc Thừa cất tiếng:

“Chu Thị lang.”

Chu Đàn dừng chân, xoay người lại, chắp tay:

“Khúc đại nhân.”

Lời nói khách sáo tựa như hai quan viên hàn huyên nơi công đường.

Khúc Thừa lạnh giọng:

“Bổn quan chỉ nói một câu: Trịnh Trang công không tranh chấp cùng Cộng Thúc Đoạn, chẳng qua là ẩn nhẫn chưa phát. Ngươi có hiểu vì sao không?”

“Ngươi làm quan Hình Bộ, rốt cuộc là muốn phá án cũ bao năm chưa giải, hay là muốn vu oan giá họa người vô tội? Trong lòng ngươi rõ, lòng ta cũng rõ. A Liên là trưởng nữ của ta, nhưng ngươi đừng vọng tưởng, ta sẽ vì nàng mà dung túng kẻ như ngươi tác oai tác quái.”

Khúc Du nghe ra điển cố, trong lòng lạnh lẽo: ác giả ác báo, chỉ còn chờ thời.

Chu Đàn thần sắc không đổi, không phân bua, cũng không phẫn nộ. Chỉ chắp tay đáp:

“Đa tạ Khúc đại nhân chỉ giáo.”

Khúc Thừa không thèm đáp lại. Chu Đàn xoay người bước đi, vừa mới nhấc chân, liền cảm giác tay áo bị giữ lại.

Khúc Du không quay đầu, chỉ lạnh nhạt nói:

“Phụ thân, là hắn cứu người khỏi Hình Bộ.”

Khúc Du trong lòng thật chẳng dễ chịu. Phụ thân không chút cảm kích Chu Đàn, hôm nay hắn tới thăm đã đủ thể diện, vốn im lặng rời đi là được, còn bị mở miệng nhục nhã.

Huống hồ chính Chu Đàn là người đưa Khúc Thừa ra khỏi lao ngục, đáng lẽ phải nói lời cảm tạ mới phải.

Tính nàng xưa nay là người lý trí, chẳng thiên vị thân tình.

Chu Đàn nhìn nàng kinh ngạc, gương mặt vốn lạnh lùng như sương tuyết khẽ hiện một tia dao động.

Khúc Du thấy Chu Đàn có vẻ muốn nói lại thôi liền cảm thấy buồn cười, nàng lặng lẽ ngắm nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi:

“Ngươi muốn nói gì?”

Chu Đàn trầm giọng:

“Vì sao ngươi lại tranh cãi cùng phụ thân?”

Khúc Du nhướng mày:

“Ta chỉ nói sự thật. Chẳng phải ngươi là người đưa ông ra khỏi ngục sao? Việc tứ hôn là ý chỉ của Hoàng thượng, nào liên quan đến ngươi? Dù giận lây cũng không nên nhằm vào ngươi.”

Vừa rồi Khúc Thừa không ngờ nàng sẽ đứng ra bênh vực Chu Đàn, nhất thời không kịp phản ứng, sau đó giận dữ phất tay áo bỏ đi.

“Hắn là phụ thân ngươi.”

“Lẽ nào ngươi cho rằng ta làm nữ nhi thì không được trái lời phụ thân?” Khúc Du cười nhẹ, liếc nhìn hắn, “Ông ấy ghét ngươi là do lập trường, ngươi cứu ông là sự thật. Dẫu không ưa, cũng chẳng nên quên ân.”

Chu Đàn lặng lẽ nhìn nàng, không biết là bị lời lẽ công chính của nàng làm chấn động, hay vì bản thân rung động.

Khúc Du ho khẽ, trêu ghẹo:

“Sao, cảm động lắm hả?”

Chu Đàn trừng mắt nhìn nàng một cái, rồi quay đầu nhìn ra ngoài màn xe.

Khúc Du thấy bộ dạng kiên cường của hắn quá đỗi đáng yêu, càng muốn trêu thêm:

“Sao lại không nói? Làm việc tốt mà một câu cảm ơn cũng thấy dư thừa?”

Chu Đàn khựng tay, hồi lâu mới đáp khẽ:

“Khúc cô nương, ta chưa từng ép ngươi chống lại phụ thân.”

Người này, mềm cứng đều không chịu.

Khúc Du tức đến nỗi bật cười:

“Mặc kệ. Ngươi phải cảm tạ ta.”

“Còn nữa, đừng gọi ta là Khúc cô nương, nghe xa cách quá.” Đã tân hôn mà còn gọi như vậy, thật khó nghe.

Chu Đàn hỏi:

“Ngươi muốn ta cảm tạ thế nào?”

Khúc Du ngẩn ra, tay vuốt búi tóc, suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt sáng lên:

“Vậy… ngươi mời ta đến Phàn Lâu ăn một bữa đi.”

Phàn Lâu nổi danh trong sử sách, từ khi ở Khúc phủ nàng đã ao ước được đến. Tiếc rằng nơi ấy đại sảnh không tiếp nữ tử, còn nhã gian thì phải có tiền có thân phận. Vậy nên nàng không thể tới được.

Nay mượn thân phận của Chu Đàn, cũng là một lần thỏa lòng mong ước.

Không ngờ Chu Đàn gật đầu không chút do dự, còn lập tức bảo xa phu đổi hướng. Lão bản Phàn Lâu dường như nhận ra hắn nên không nhiều lời mà nhanh chóng đưa cả hai lên tầng cao ở phía Đông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play