Biện Đô tuy đất rộng dân đông, nhưng mọi án lớn nhỏ phần nhiều đều do chưởng lệnh địa phương thụ lý. Chỉ có những vụ đại án liên quan đến triều đình, trọng án gây chấn động dư luận, mới được chuyển về Hình Bộ xét xử.
Lúc này, Khúc Du cùng Chu Đàn nhìn nhau, ánh mắt đều nặng nề. Sự việc xảy ra ngay lúc này, tại chốn này, lại dưới mí mắt bao đại quan quyền quý Biện Đô, chỉ sợ không phải chuyện mà chưởng lệnh có thể kham nổi.
Dư luận dân gian vốn khó dẹp yên, cuối cùng cũng chỉ có thể do Hình Bộ ra mặt thẩm tra, xử lý.
Lúc này, đã có thị vệ đeo đao lên lầu. Vì nơi nữ tử áo xanh rơi xuống chính là giữa “Lưu Khách Hành Hương” và một nhã gian khác, nên hai người bọn họ được mời về Chiêu Tội Tư để thẩm vấn.
Thông thường, khi án mạng phát sinh nơi đông người, thị vệ trong thành trước hết sẽ áp nghi phạm về một Chiêu Tội Tư gần nhất trong mười hai sở thuộc Biện Đô, làm nơi tạm giam, đợi kinh đô phủ hoặc Hình Bộ tiếp nhận rồi phái người tra xét.
Khúc Du khi còn đọc đến “Hình Pháp Chí”, từng buông lời chê cười: Chiêu Tội Tư ở Đại Dận cũng chẳng khác gì nha môn không có thực quyền. Thế nhưng trình tự này lại đơn giản hữu hiệu, đã vận hành liên tục hơn ngàn năm.
Lạ thay, đám thị vệ ấy lại không nhận ra thân phận Chu Đàn.
Chu Đàn cúi đầu, dường như cũng không có ý giải thích gì. Hắn chỉ hơi do dự rồi phá lệ mở miệng nói một câu với nàng:
“Chỉ là thủ tục thường lệ, Chiêu tội tư chỉ đảm trách việc tạm giữ, không thi hành hình phạt.”
Khúc Du liên tục gật đầu, kéo tay áo hắn:
“Biết rồi, biết rồi, đi thôi.”
Những địa danh, trình tự này, nàng đã nghiên cứu vô số lần trong sách, nào ngờ một ngày kia lại có thể tự mình trải nghiệm.
Ra khỏi nhã gian, hai người đi ngang đài cao nơi nữ tử rơi xuống. Diệp Lưu Xuân lúc ấy đang khẽ cúi đầu, cùng thủ lĩnh thị vệ nói gì đó, nàng khe khẽ thở dài một tiếng, âm thanh mang vẻ xót xa.
Ngoài đại môn vẫn là giờ ngọ, ánh dương rực rỡ đến chói mắt. Khúc Du đưa tay che trán, ánh mặt trời rọi xuống khiến nàng choáng váng. Nàng liếc qua Chu Đàn, thấy hắn trầm mặc, sắc mặt nghiêm trọng.
Hắn đang suy nghĩ gì?
***
Chiêu Tội Tư.
Chiêu tội tư vốn khác với nhà ngục Hình Bộ, quan lại nơi đây phần nhiều chỉ giam kẻ trộm cướp, phạm tội nhẹ.
Khúc Du cùng Chu Đàn theo hành lang đi vào, phát hiện trong ngục đã có một người.
Lao ngục ở đây điều kiện khá tốt, mỗi gian đều có bàn ghế, giường đơn sơ, thậm chí có cả nước uống. Tuy nhiên vì phạm vị quản lý ở kinh đô quá lớn nên một phòng có thể chứa ba đến bốn người, phu thê cũng được sắp ở chung.
Thị vệ dẫn hai người tới trước cửa, kính cẩn nói:
“Thỉnh nhị vị tạm nghỉ ở đây.”
Khúc Du nhìn vào, thấy bên trong là một nam tử mặc y bào trắng rộng thùng thình, tay áo cuốn lên, phát quan lỏng lẻo, đang chống lưng đứng bên tường, dùng bút chấm nước rồi viết thơ lên vách, thần thái tiêu dao, phong lưu ngạo nghễ.
Nghe có người vào, hắn lập tức quay đầu lại, nhiệt tình chào hỏi:
“Hoan nghênh nhị vị… phu nhân cùng huynh đài, mời ngồi, mời ngồi."
Quả nhiên hắn coi nơi này như nhà của mình. Chu Đàn ngồi xuống ghế gỗ bên bàn, khẽ gật đầu đáp lễ. Khúc Du cũng ngồi theo, tò mò hỏi:
“Tiên sinh có hứng thi phú sao, đang làm thơ?”
Người nọ tiện tay ném bút:
“Tuỳ tiện viết chơi thôi. Gian phòng này lâu lắm rồi không ai ghé. Tại hạ Bạch Sa Đinh, trong nhà xếp thứ mười ba, các cô nương thường gọi ta là ‘Bạch Thập Tam Lang’. Không biết…”
Bạch Thập Tam Ba Lang?!
Khúc Du suýt nữa nghẹn thở. Tay nàng run nhẹ, nhân vật đại văn hào trong sách giáo khoa, lúc này đây lại sống sờ sờ trước mặt nàng.
Bạch Sa Đinh vốn là phú hộ Tiền Đường, lên kinh ba năm thi không đỗ, bèn dựa vào bán thơ cho kỹ viện mà nổi danh. Sử sách chép: người này nửa đời phong lưu phóng túng, sau gặp biến cố lớn, bất ngờ trúng Thám Hoa, nhưng vì thanh danh quá xấu nên chẳng bao lâu bị biếm truất.
Chu Đàn thấy Khúc Du ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm người nọ thì khẽ nhíu mày, ho nhẹ một tiếng.
Khúc Du lúc này mới hồi thần, cố nén kích động, cúi đầu hành lễ:
“Hóa ra là Thập Tam tiên sinh. Hôm nay hữu duyên gặp mặt, danh bất hư truyền. Thi từ của tiên sinh ta từng đọc không ít.”
Đáng tiếc không thể xin một chữ đề bút. Bạch Sa Đinh còn trẻ, tuổi ngoài hai mươi, da mặt trắng mịn, nghe nàng nói vậy thì hơi bất ngờ:
“Ồ, trong thành Biện Đô, nữ tử thường nói thơ ta cũ rích phù phiếm. Hiếm lắm mới gặp người hiểu ta, phu nhân quả là có mắt nhìn.”
Vừa nói hắn vừa thân mật vỗ vai Chu Đàn. Ai ngờ Chu Đàn khẽ nghiêng người tránh đi.
Khúc Du bèn giải thích:
“Hắn tính ưa sạch sẽ, không quen tiếp xúc với người khác.”
“Không sao không sao,” Bạch Sa Đinh vẫn cười tươi như cũ, đánh giá Chu Đàn một phen:
“Nhìn đại nhân phong tư bất phàm, không biết đang nhậm chức nơi nào?”
“Hình Bộ. Chu Đàn.”
Chu Đàn lạnh nhạt đáp. Bạch Sa Đinh như bị sét đánh, vỗ đùi kinh hô:
“Là ngươi!”
Hắn tấm tắc trầm trồ:
“Ngươi cũng biết… Ài, thôi thôi. Xem ngươi cũng không giống hạng người ấy… Nhưng Chu đại nhân sao lại vào đây? Với thân phận đó, mang theo thẻ bài, ai dám động vào ngươi chứ?”
Xem ra, hắn sớm đã biết Chu Đàn là ai.