Chu Đàn trong lúc lâm nguy, không một ai dang tay tương cứu. Nay hắn hồi phục, Đức Đế liền ban thưởng, trong đó e rằng còn mang ý, bảo hắn đừng nên vọng động.

Khúc Du đang quỳ, trong lòng trăm mối suy nghĩ, chợt nghe thấy vị hoạn quan kia cất tiếng gọi:

“Phu nhân,” y cười như có như không, “Quý Phi nương nương có lòng, biết ngài và Chu đại nhân tân hôn nên đặc biệt chuẩn bị lễ vật. Mấy ngày trước đại nhân ngã bệnh, ngài tất bận tâm nhiều việc nên lễ này mới trì hoãn. Nay đại nhân đã mạnh khỏe, nương nương liền phái nô tài mang đến.”

Y vừa nói vừa mở hộp gấm do tiểu thái giám phía sau dâng lên. Khúc Du học theo dáng Chu Đàn, đưa tay đón lấy, phát hiện bên trong là một chiếc quạt nhỏ cán ngọc trắng, buộc lụa mỏng, thêu hoa tinh xảo, trang nhã quý giá.

Nàng nhìn kỹ, trên mặt quạt là hoa văn hoa lê cùng quả lê.

Chu Đàn khách khí khom mình thi lễ: “Đa tạ Lưu đại nhân truyền ý. Ngày khác tất sẽ cùng nội tử đích thân đến dập đầu tạ ân.”

Tiễn Lưu đại nhân rời phủ, Chu Đàn đưa mắt nhìn Khúc Du đang đứng dậy, tay ôm hộp gấm, tùy ý lấy quạt ra phẩy mấy cái, hương lê nhè nhẹ lan tỏa trong gió.

“Thật phải đích thân đi tạ ơn?” Khúc Du cầm quạt bước đến trước mặt Chu Đàn, cười nói, “Ta đối với lễ nghĩa cung nghi hoàn toàn không hay, chỉ sợ sẽ sơ suất rồi sinh chuyện.”

Nàng gần đây đã nghĩ thông suốt, nói cho cùng, Chu Đàn với nàng cũng chỉ là người của ngàn năm trước, không đáng để nàng bận lòng tức giận. Chi bằng an ổn hưởng thụ, tiêu xài cho thoả, chờ khi tác giả Tước Hoa Lệnh xuất hiện lại tính.

Nàng đối Chu Đàn vốn không có tình yêu hay thù hận, lúc trước chỉ vì hắn hôn mê chưa tỉnh, lại thêm giấc mộng ái muội kia mà sinh ra vài phần hoài niệm cùng đồng tình.

Khúc Du vừa quạt vừa nghĩ, đứng từ góc độ Chu Đàn mà xét, hắn có tâm phòng bị cũng không có gì đáng trách. Nàng còn mong từ hắn moi được chút tư liệu lịch sử, nên cũng muốn hoà hoãn quan hệ hơn.

Chu Đàn có chút bất ngờ: “Ngươi chưa từng học qua?”

“Ta không thích quỳ lễ,” Khúc Du đáp bâng quơ, lại đưa chiếc quạt giơ trước mặt hắn, “Quý Phi kia hẳn là rất không ưa ngươi? Bằng không sao lại đưa thứ lễ nhục mạ ta thế này.”

Chu Đàn lúc này mới nhìn rõ hoa văn trên quạt. Khúc Du tưởng hắn sẽ không đáp, ai ngờ hắn lại chậm rãi mở lời: “Nàng ta là ái nữ của đương kim Tể Phụ Phó Khánh Niên.”

Sau khi Cố Chi Ngôn bị bãi miễn, Đức Đế triệu Phó Khánh Niên từ Giang Hoài về chấp chưởng chức Tể Phụ, lại thăng Cao Tắc xuất thân từ Trung thư xá nhân lên làm chấp chính. Hai người xuất thân bất đồng, khác biệt phe cánh, tranh đấu không ngớt.

Phó Khánh Niên đại diện cho thanh lưu, khinh miệt thủ đoạn bợ đỡ của Cao Tắc. Cao Tắc lại xem đám thanh lưu không thuận mắt, nhưng cũng không có khí khái như Cố Chi Ngôn từng dám liều chết dâng tấu. Cục diện trong triều hiện tại là song hùng đối lập, có xu hướng trở về như trước kia, mà đó có lẽ chính là điều hoàng đế mong muốn.

Chu Đàn phản bội Cố Chi Ngôn, tất nhiên bị giới văn sĩ xa lánh. Cao Tắc từng nhiều lần muốn kéo hắn về phe nhưng đều không thành. Nay hắn trở thành kẻ cô độc trong triều, ngay cả lúc bị ám sát cũng không ai cứu chữa.

Khúc Du nghe vậy đã hiểu, thầm nghĩ: Phó Quý Phi kiên quyết tác thành cuộc hôn nhân xung hỉ này, chẳng phải cũng là để cắt đứt ý định của Cao Tắc muốn chiêu mộ Chu Đàn hay sao?

Rốt cuộc, nữ nhi của Cao Tắc, chính là người từng cùng nguyên chủ được xưng là “Biện Đô song thù” - Cao Vân Nguyệt.

Khúc Du đột nhiên nghĩ tới một điều: “Phó Quý Phi tai mắt thật tinh thông. Quạt này là có chuẩn bị mà đến, chỉ sợ đã biết đệ đệ ngươi hôm tân hôn tới giành quạt ta. Đưa cái này tới, e rằng muốn khích ta nổi giận, gây rối trong phủ ngươi, khiến nội bộ bất hoà.”

"Hắn bị nuông chiều quá độ,” Chu Đàn mặt không đổi sắc, trầm mặc hồi lâu mới nói, “Ta sẽ dạy dỗ lại.”

Nàng vốn không có ý cáo trạng, chỉ là kể cho rõ.

Khúc Du dở khóc dở cười, lại nhớ tới một chuyện, chủ động nói: “Đúng rồi, hôm nay có người nói với ta, phụ thân ta đã ra khỏi lao ngục. Đa tạ.”

“Chỉ là chuyện nhỏ,” Chu Đàn thốt ra vài chữ, xoay người định đi, rồi lại dừng chân: “Ba ngày sau khi thành thân, ngươi vốn nên về nhà thăm phụ mẫu. Nhưng Khúc đại nhân hôm qua mới ra khỏi ngục Hình Bộ, lễ nghĩa không thể bỏ. Ta sẽ cùng ngươi hồi phủ một chuyến. Sau đó ít lâu, ta sẽ vào Hình Bộ, e rằng không còn thời gian.”

Chu Đàn lại chủ động đề xuất cùng nàng hồi phủ. Khúc Du ngồi trên xe ngựa mà lòng vẫn chưa nguôi nghi hoặc, suy đi nghĩ lại cũng không rõ hắn làm vậy là vì cớ gì.

Nàng vừa suy nghĩ vừa không nhịn được liếc nhìn hắn mấy lần.

Nhưng Chu Đàn chỉ nhắm mắt dưỡng thần, một lời cũng không nói.

Khúc phủ ngày thường tiêu điều, nay vì Khúc Thừa trở về mà chính viện còn treo hai chiếc lồng đèn đỏ.

Lúc này vào sáng sớm, trong viện có một nam tử trung niên mặc áo gấm nâu ngồi nghiêm chỉnh sau chiếc bàn tròn đối diện cửa, bên tay trái là Doãn Tương Như mặt mày tiều tụy.

“A di đà Phật,” Doãn thị lẩm bẩm, “Lão gia rốt cuộc cũng về, không uổng công thiếp ngày ngày thắp hương cầu nguyện.” Nói đến nữ nhi, bà lại rưng rưng chấm nước mắt, “Chỉ là A Liên… Nếu không phải nó chịu gả, lão gia e rằng không thể sớm trở về. Không biết A Liên mấy ngày qua sống thế nào. Hôm nay, vị kia liệu có theo nó về không?”

Khúc Hướng Văn ngồi bên chỉ dám cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn phụ thân.

Khúc Thừa trầm giọng: “Dù có chết trong lao, ta cũng không muốn đem nữ nhi bán đi. Nàng có biết Chu Đàn là ai không? Hắn là người thế nào, chẳng lẽ chưa nghe qua? Nàng không sợ A Liên chết dưới tay hắn sao?”

Doãn thị khóc càng dữ: “Đó là thánh chỉ của Bệ hạ, chẳng lẽ ta dám kháng mệnh?”

Khúc Thừa biết cũng chẳng trách bà được, đành thở dài: “Khóc cái gì. Lát nữa người sẽ tới, Chu Đàn hẳn không theo A Liên cùng đến. Nàng làm ra vẻ mặt này, nếu để con bé thấy, chỉ tổ thêm thương tâm…”

Đang nói, một tiểu nha đầu hoảng hốt chạy vào: “Lão gia, đại cô nương… và cô gia… cùng nhau tới rồi!”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play