Chu Đàn đến lúc này vẫn chưa biết tên nàng. Khúc Du âm thầm trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn nại đáp lời:

“Ta họ Khúc, danh Du, tự Ý Liên. 'Du' tức là mây trắng phiêu dạt, như trôi giữa trời. Ngươi gọi Du Du là được, bằng hữu ta đều gọi vậy.”

Dứt lời, nàng lại bổ sung:

“Bất quá ta cùng ngài dường như còn chưa thân thiết đến mức ấy.”

Lối xưng hô kia, quả thật có phần quá đỗi thân mật. Chu Đàn lặp lại tên nàng trong lòng, sau đó nhàn nhạt nói:
“Ta muốn nghỉ ngơi.”

Khúc Du ngáp một cái, ngẩng đầu mới nhớ ra một việc, liền thong dong nói:

“Tân hôn đêm ấy, ta ngủ dưới đất dưới giường ngươi. Vài ngày sau đó, Vận ma ma liền sắp xếp ta đến Phương Hoa Hiên. Chu đại nhân, ngày mai gặp.”

Chu Đàn lạnh nhạt đáp:
“Ngày mai không cần gặp. Ta lưu lại Tùng Phong Các xử lý công vụ, không muốn bị ai quấy rầy.”

Khúc Du bưng chén trống, thong thả rời đi.

Đợi nàng đi đã lâu, Chu Đàn mới chuyển ánh nhìn xuống đất. Hắn nắm lấy góc đệm giường, thần sắc thoáng hiện nét hoang mang, nhưng chớp mắt liền thu lại, lạnh lẽo như thường.

Nàng... thật chẳng giống chút nào với hình ảnh cao môn khuê tú trong tưởng tượng.

Sáng hôm sau, Lương An không dám tự mình đến bái kiến, chỉ đưa tới một rương công văn cho Chu Đàn.

Chu Đàn một mình ở Tùng Phong Các xem xét công văn, đồng thời dưỡng bệnh. Mấy ngày nay, Khúc Du tự tại mà qua lại khắp nơi trong phủ, đồng thời gọi Hà Tinh vào Tân Tễ Đường.

Hà Tinh cúi mình hành lễ, hạ giọng bẩm:

“Phu nhân, chuyện người giao phó, nô tỳ đã điều tra xong.”

Khúc Du rót cho nàng ấy một chén trà, ý bảo ngồi xuống. Hà Tinh ngần ngại không dám ngồi, Khúc Du đành đứng lên, tự tay đè nàng ngồi xuống ghế tre:

“Ngươi cứ đứng trước mặt ta thế này, ta còn phải ngửa đầu mà nhìn, không tiện. Ngồi đi, khách khí gì nữa?”

Hà Tinh cung kính nói:

“Phủ này có tổng cộng ba mươi gia nhân. Quản gia chỉ có Đức thúc, còn nội viện đều do Vận ma ma cai quản. Trong đó, người quét tước có năm, nhà bếp năm, nha hoàn các viện sáu người...”

Khúc Du vừa nghe vừa thầm tính toán.

Chu phủ người ít đến bất ngờ. Nàng đi dạo khắp mấy ngày, không ít sân viện hoang vắng, chẳng có lấy một bóng người. Tuy vậy, dù số gia nhân ít nhưng mọi việc đều có người đảm đương: quét dọn, nấu ăn, mua đồ, hầu hạ… Tất cả đâu vào đấy. Hiển nhiên Vận ma ma là người có bản lĩnh, quản lý phủ đệ tinh tường không kẽ hở.

Rõ ràng Chu Đàn là người biết lấy ít chế nhiều, giữ lại nhân thủ cần thiết nhất mà vẫn đảm bảo vận hành thông suốt. Nếu chẳng phải vì bị ám sát thì phủ này vốn ổn định, thanh bình không nhiễu.

Tuy vậy, ít người cũng sinh sơ hở: vườn không người chăm, cỏ cây hoang vu, phòng bếp thì nấu ăn khó nuốt, mà trướng mục mua đồ lại thiếu minh bạch.

Khác với Khúc phủ phải lo từng bữa, Chu phủ dư dả hơn. Nếu đã phải sống ở đây, mà Chu Đàn cũng không phản đối nàng tham dự, thì chi bằng chỉnh đốn đôi chút.

Nghĩ vậy, Khúc Du gọi Vận ma ma đến thương lượng việc tăng thêm nhân thủ.

Vận ma ma có chút khó xử, đáp:

“Trước kia ta cũng có sắp xếp, nhưng ta không phải người Biện Đô, không thân quen với người nơi đây, nên tìm gia nhân vài lần cũng chẳng được việc.”

Khúc Du lắc đầu:

“Không nhất định phải tìm người Biện Đô.” Nàng từ tráp lấy ra một chồng ngân phiếu, đưa cho Vận ma ma, “Hôm nay thay ta phát thưởng cho tất cả. Cũng hỏi xem ai muốn rời phủ hoặc có ý thành gia lập thất, thì cứ để họ đi.”

“Còn người mới, có thể từ ruộng kinh giao tuyển tá điền và hài tử của họ vào phủ. Nếu không đủ, ta sẽ nhờ mẫu thân chọn giúp vài người.”

Vận ma ma cầm ngân phiếu, ngơ ngác hỏi:
“Phu nhân định lấy lý do gì để phát thưởng?”

“Lần đầu chưởng quản, xem như lễ gặp mặt.” Khúc Du cười nhẹ, “Người mới vào, ta sẽ công khai quy định thưởng phạt, tăng cấp, canh gác, đều phải rõ ràng. Làm tốt thì thưởng, làm sai thì phạt. Không cần lấy lòng chủ tử, cũng không phân biệt thân sơ.”

“Đã là một phủ, ta chỉ mong mọi người có lòng mà nỗ lực. Người không đủ tư cách, nhất là miệng lưỡi không kín, tuyệt đối không được vào phủ.”

“Chuyện cũ trước kia đều bỏ qua, quy củ mới sẽ do ta định. Ta muốn cùng mọi người đồng tâm hiệp lực, ma ma thấy thế nào?”

Vận ma ma thầm khen trong lòng, gật đầu:

“Có lão thân trông coi, phu nhân yên tâm.”

Khúc Du thở phào nhẹ nhõm:

“Không cần tìm người quá nhỏ tuổi, ma ma là người cũ Chu phủ, làm việc hẳn rành rẽ hơn ta, sau này xin nhờ ma ma nhiều.”

Phu nhân tuổi tuy nhỏ nhưng chủ ý rõ ràng, lại săn sóc kẻ dưới, không ra vẻ. Trong lòng Vận ma ma cảm phục:

“Có câu không nên nói, nhà ta - người kia mất sớm, ta cũng không có hài tử, sớm đã xem đại công tử như nhi tử ruột.”

Khúc Du gật đầu cảm thán:
“Ma ma đối với hắn có lòng.”

Chẳng rõ người như Chu Đàn - máu lạnh như vậy, đối với Vận ma ma có chút tình nghĩa nào hay không?

Hai người còn đang nói chuyện, ngoài sảnh bỗng vang tiếng hối hả, một tiểu đồng chạy vào, thở dốc:

“Phu nhân, trong cung phái người đến. Nói nghe đại nhân tỉnh lại nên đặc biệt tới ban thưởng."

Ai ban thưởng? Quý phi? Đức Đế? Hay là người khác?

Tân hôn không ban, nay tỉnh dậy lại ban? Nghe qua không giống chuyện lành.

Khúc Du vừa đứng dậy, xoay người đã thấy Chu Đàn đứng nơi cột cửa Tùng Phong Các, xa xa qua con đường đá xanh, lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng chợt nhớ tới giấc mộng cũ, rồi quyết đoán mà nghĩ: nếu đã thế, chi bằng trồng vài gốc hoa hạnh trong viện hoang phế này đi.

Đức Đế hạ chỉ ban thưởng Chu Đàn một hộp Long Phượng Đoàn Trà. Lá trà trân quý, người truyền chỉ là một vị hoạn quan, lời chúc nghe có phần âm dương quái khí.

Long Phượng Đoàn Trà vốn là vật dùng để ban cho hoàng thân quốc thích, kế đó là Tể Phụ, đại thần chấp chính. Nay lại ban xuống cho một vị Hình Bộ Thị Lang tứ phẩm, thật là vinh sủng hiếm thấy.

Chu Đàn tiếp thưởng, chỉ nhàn nhạt đáp lễ. Khúc Du liếc nhìn hắn, chẳng rõ lòng dạ hắn nghĩ điều gì.

Lấy trà quý như thế ban thưởng cho hắn, lại không thấy khi hắn trọng bệnh có nổi một thái y bên cạnh - rốt cuộc là vinh sủng, hay là một loại phép thử?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play