Tống Sưởng cũng từng có một thời niên thiếu như vậy. Cùng Tiêu Cương rong ruổi Tây Bắc, ngày ngày phóng ngựa hát vang, lòng tràn ngập chí khí hào sảng, ước vọng mênh mang, kỳ vọng vô hạn.
Về sau, cố nhân táng thân trong cát bụi, hắn trở thành lão nhân cô đơn nơi cung thành mục nát.
Khó mà phân rõ, ai mới là người may mắn hơn.
Trong lòng Chu Đàn dâng chút thương xót nhưng lại nhiều thêm chán ghét. Hắn ngẩng đầu lên, không trực tiếp trả lời câu hỏi của hoàng đế, mà chỉ chậm rãi nói:
“Bệ hạ, ngày ấy lão sư cứu vi thần khỏi Chiếu Ngục, từng kể lại những lời của tiên đế trước lúc băng hà. Vi thần suy nghĩ, tình cảnh khi đó, cùng với hiện giờ ngài ban mật chiếu, thật có phần tương tự.”
Tuyên Đế bệnh nặng, triệu Cố Chi Ngôn vào cung, âm mưu dưới bức tường son khó đoán, cấm vệ thần sắc bất minh, ngoài hoàng thành là Thái tử như hổ rình mồi - hết thảy tình hình, đều không khác gì năm xưa.
Tống Sưởng cười khổ một tiếng, không ngờ lời tiếp theo của Chu Đàn lại khiến nụ cười của hắn đông cứng nơi khóe miệng:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play