Khúc Du không cảm nhận được một chút nào gọi là lãng mạn, chỉ thấy sợ hãi rợn người.
“Ngày ấy tại cửa cung phía Đông gặp nhau, ta chỉ cảm thấy nàng có chút quen mắt, mãi đến khi hồi phủ mới chợt nhớ ra nàng là ai... Thực tiếc thay, Tiêu Bạch phong lưu, tính tình lãnh đạm, không phải người có thể phó thác cả đời.” Tống Thế Diễm nhìn nàng, ngữ khí đầy tiếc nuối, “Hôm nay ta thỉnh nàng đến đây, cũng là để vì bản thân đền bù tiếc nuối khi xưa.”
Khúc Du chậm rãi tựa tay vào khung cửa, nhẹ nhàng cúi đầu.
Trong lòng nàng xoay chuyển muôn phần suy nghĩ: Ở trong mắt Tống Thế Diễm, nàng và Chu Đàn rốt cuộc là phu thê như thế nào?
Trong khoảng thời gian tân hôn, Chu Đàn vì bảo hộ nàng mà cố ý giữ khoảng cách, hẳn là trước mặt Tống Thế Diễm cũng từng nhiều lần nhắc đến chuyện ấy.
Nếu Chu Đàn muốn khiến Thái tử tin rằng giữa hai người không thân thiết, quả thực chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Công phu ngụy trang của Chu Đàn, nàng hiểu thấu triệt, người không cẩn thận tìm tòi, ắt sẽ bị lừa gạt.
Vậy nên, Tống Thế Diễm vẫn luôn nghĩ nàng cùng Chu Đàn không có thân tình, cho đến khi Chu Đàn tiến cung, nàng gõ trống Đăng Văn Cổ lần hai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play