Lương An nghĩ, hiện giờ hắn động thủ giết người, thiên hạ cũng chỉ cho rằng Chu Đàn vì trọng thương mà chết. Khi ấy lại phóng hỏa một phen, dù có người sinh nghi cũng khó lòng tra ra chân tướng.

Lương An dần quyết ý, hít sâu một hơi, gom đủ dũng khí, từ dưới đất bò dậy, chắp tay nói:

“Đại nhân, tiểu nhân còn có một việc...”

Hắn chầm chậm bước về phía bình phong, Khúc Du thấy thân ảnh hắn ngày một đến gần, thanh âm mang theo sát ý lộ rõ.

Trong khoảnh khắc, nàng đột nhiên tỉnh ngộ: Việc Chu Đàn tỉnh lại, lúc này chỉ ba người họ biết. Nếu Lương An ra tay giết người, quay đầu liền có thể nói Chu Đàn vì trọng bệnh mà chết.

Nàng theo bản năng quay sang nhìn Chu Đàn. Ánh mắt Chu Đàn thâm sâu, tay nắm chặt hỉ bào, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ nhưng chẳng nói lời nào, cũng không động đậy.

Lương An chậm rãi rút ra bội đao bên hông. Khúc Du thậm chí nghe được tiếng lưỡi dao xé gió.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cửa phòng đột nhiên bị đá văng.

Một thiếu niên ngông cuồng cất tiếng:

“Ngươi là thứ gì, bản công tử muốn vào phủ mà ngươi cũng dám ngăn? Ngươi là chó giữ cửa Chu Đàn nuôi à? Trung thành lắm."

Là Chu Dương, hắn thế mà lại vào phủ lúc này?

Lương An kinh hãi, vội thu đao tra vào vỏ. Chu Dương đánh giá hắn từ trên xuống dưới, khinh khỉnh nói:

“Người Hình Bộ các ngươi toàn mùi máu tanh, ngửi đã thấy buồn nôn! Cút khỏi đây cho bản công tử!”

Lương An hiển nhiên có phần rối loạn, hắn phẫn hận liếc vào trong bình phong, nhưng không còn cách nào khác, đành thu tay rời đi:

“Ngày khác lại tới thăm đại nhân.”

Vừa ra khỏi phòng, Chu Đàn liền mất lực, suýt ngã ngửa ra sau, Khúc Du vội đỡ hắn ngồi xuống đất.

Chu Dương đá văng bình phong, trông thấy Chu Đàn ngồi dưới đất, không khỏi sững sờ, gương mặt tuấn tú lộ vẻ không dám tin:

“Ngươi... ngươi thật sự chưa chết?”

Chu Đàn hừ lạnh một tiếng:

“Người Hình Bộ mà ngươi cũng dám uy hiếp, nghĩ mình có mấy cái mạng?”

Chu Dương cười khẩy, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, tay đặt lên bội kiếm bên hông:

“Ta không biết mình có mấy cái mạng, nhưng ngươi thì nhìn chẳng còn nửa cái. Ngươi lén điều vệ binh canh giữ cửa, ta liền đoán ngươi đã tỉnh. Hành động cũng nhanh thật, đến cả người Hình Bộ cũng gọi tới. Sợ ta nhân lúc ngươi suy yếu mà đâm chết ngươi sao?”

Khúc Du nghe mà dở khóc dở cười. Thì ra Chu Dương vô tình thấy tư binh ở cửa Chu phủ, đoán rằng Chu Đàn đã tỉnh nên định vào phủ tìm hiểu nhưng bị ngăn cản, hắn càng thêm nghi ngờ nên xông vào, lại bất ngờ cứu được bọn họ.

Khúc Du đỡ Chu Đàn dậy, hắn ho khan hai tiếng:

“Nói xong rồi thì cút đi.”

Chu Dương giận đỏ bừng mặt:

“Ngươi tưởng ta nguyện ý ở chỗ ngươi sao? Nhìn dáng vẻ ngươi, e là chẳng sống được mấy ngày nữa. Ta chờ nhặt xác ngươi."

Chu Dương nổi giận đùng đùng rời đi, đụng phải Vận ma ma đang chạy đến, còn hừ lạnh một tiếng như chó nhỏ bị dẫm đuôi.

Vận ma ma thấy Chu Đàn tỉnh lại liền cảm động rơi lệ, nhưng mau chóng trấn định, vội ra ngoài mời Bách Ảnh.

Trong phòng chỉ còn hai người.

Chu Đàn thở nhẹ một hơi, che miệng vết thương, lui về sau ngồi xuống giường, vừa mới điều tức xong đã nói:

“Ta muốn súc miệng.”

Khúc Du có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đi rót nước cho hắn.

Chu Đàn lau miệng bằng khăn, rồi ngẩng lên nhìn nữ tử đối diện đang vận y phục hồng phấn. Nàng không sợ hãi, chỉ nhướng mày nhìn lại.

Dù hồng phấn là màu tục khí nhưng khi nàng mang lên lại vô cùng thanh lệ. Đôi mắt nàng trong sáng, ánh nhìn mang theo tò mò, không có oán hận hay khinh miệt, thậm chí có phần xa cách. Nàng chẳng giống như đang nhìn người, mà như đang xem xét một vật khiến nàng hứng thú.

Chu Đàn thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt hỏi:

“Phụ thân ngươi là ai?”

Khúc Du thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn nghiêm túc đáp:

“Chính lục phẩm điện tiền sử quan, Khúc Thừa.”

“Khúc đại nhân... hiện giam tại nhà lao Hình Bộ.” Chu Đàn im lặng một lúc như đang cân nhắc, rồi gật đầu:

“Ngươi là người được ban hôn để xung hỉ. Từ lúc ta bị ám sát đến nay, đã mê man bao nhiêu ngày?”

“Tính cả hôm nay là chín ngày.” Khúc Du đáp, không nhịn được hỏi lại: “Sao ngươi biết?”

“Trước lúc bị ám sát, bệ hạ có ý ban hôn nhưng ta đều từ chối. Nay ta sinh tử chưa rõ, lại là lúc tiện để ban hôn, không ai dám phản đối.”

“Việc hôn sự này là do Quý Phi xúi giục bệ hạ,” Khúc Du giải thích, “Phụ thân ta là tội thần, phẩm giai lại thấp, từng dính vào vụ án Nhiên Chúc Lâu, hôn sự này là để làm nhục ngươi.”

“Cẩn trọng lời nói." Chu Đàn lạnh giọng:

“Mưa móc lôi đình đều là quân ân, huống chi ngươi...”

Hắn ngừng một lát, mới chậm rãi nói tiếp:

“Ta sẽ cứu phụ thân ngươi.”

Giọng điệu hắn lãnh đạm, vẻ mặt bình thản như đang nói điều chẳng liên quan tới mình. Khúc Du định hỏi thêm thì ngoài cửa vang tiếng gõ - Vận ma ma đã mời Bách Ảnh tới.

Nàng đành thu lại tò mò, mở cửa đón người vào bắt mạch. Bách Ảnh đến phủ nhưng nửa ngày chưa được gọi qua, vừa bực bội bắt mạch vừa lẩm bẩm:

“Đã nói là hắn sắp tỉnh rồi, hà tất phải gọi ta đến nữa?”

Khúc Du cười nói:

“Chỉ là để yên tâm thôi. Có phương thuốc nào giúp dưỡng thân thì phiền ngươi kê cho.”

Chu Đàn tựa trên giường, rũ mắt, bóng mi dài phủ xuống, giọng nói vẫn lạnh nhạt:

“Đa tạ ân cứu mạng, ngày sau tất báo đáp.”

“Không cần. Cứu người là bổn phận, ta cũng nhận bạc rồi.” Bách Ảnh không ngẩng đầu, cắn lông bút viết đơn:

“Ngươi muốn tạ thì tạ nàng kia kìa. Không có nàng, ta chẳng tới đâu. Cứu ngươi là việc nguy hiểm."

Khúc Du đá hắn một cước.

Trời đã về chiều. Sau khi tiễn Bách Ảnh, Vận ma ma đi cùng Chu Thắng Đức sửa lại sảnh ngoài bị phá, Khúc Du nghiên cứu phương thuốc Bách Ảnh lưu lại, quyết định thử nấu, tiện thể giải quyết cơm chiều.

Nàng cầm phương thuốc chuẩn bị ra ngoài, phía sau chợt nghe Chu Đàn hỏi:

“Ngươi muốn gì?”

Nàng dừng chân, xoay người nhìn hắn:

“Ngươi cảm thấy ta muốn gì?”

Chu Đàn cúi đầu, vuốt ve chiếc nhẫn bạch ngọc trên tay, giọng khó dò:

“Ta đã hứa sẽ cứu phụ thân ngươi. Ngoài điều ấy, ngươi còn muốn gì? Tiền tài? Quyền thế? Hay... một phong thư hòa ly nhiều năm sau?”

Khúc Du hơi nhíu mày, thong thả quay lại, ngồi xuống bàn trước giường rồi rót cho mình một chén trà.

Chu Đàn thấy nàng không nói, liền tiếp lời:

“Hiện giờ là tân hôn, hòa ly lúc này sẽ khiến trong cung không vui. Đợi thêm một thời gian, ta sẽ nghĩ cách giải quyết. Ý ngươi thế nào?”

Hắn ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt. Nàng đẹp đến động lòng, đôi mắt phản chiếu ánh nến như ngọc.

Hắn chỉ liếc qua rồi lập tức dời ánh nhìn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play