Sau lưng Khúc Du bỗng truyền đến một thanh âm lạnh lẽo, không lớn, nhưng vô cùng bình tĩnh, khiến Lương An toàn thân chấn động như bị sét đánh:
“Làm càn.”
***
Khi nãy, Chu Đàn trong cơn mê loạn, thấp thoáng nghe được tiếng kèn tiêu sáo vang vọng.
Hắn mơ hồ nghĩ: đây là hỉ nhạc, hay nhạc tang?
Tiếng xiềng xích va vào nhau len lỏi bên tai, đưa hắn trở về ngày bị giam nơi Chiếu Ngục, tuyết lớn trắng trời, hắn cùng đồng liêu bị áp giải vào ngục tối.
“Tiêu Bạch!”
Giọng gọi bi thương của Cố Chi Ngôn vang lên từ sau song sắt lạnh băng, nước mắt ông giàn giụa.
“Lão sư…”
Chu Đàn muốn đáp: “Ta không sao,” nhưng đến cả mở miệng cũng chẳng còn chút khí lực. Từ xa, hắn nghe thấy tiếng kêu thảm cùng tiếng khóc bi ai.
“Lời ta không sai, Nhiên Chúc Lâu… không thể viết. Lâu đổ tan danh, thần vẫn phủ phục, thề sống chết không đổi!”
Thuở đó, nhà ngục còn đầy người - có bằng hữu đồng môn, có ngự sử chính trực từng đứng nơi điện đình, có thượng cấp cũ thuở mới nhập quan. Mặt người mơ hồ, chỉ có ánh mắt rực cháy kiên định.
“Chu huynh, ngươi có tâm nguyện gì không?”
“Chẳng mong gì hơn tháng ngày yên ổn, người thân an khang, khoa cử thành tựu, có thể vì Đại Dận dốc lòng phụng sự, mưu cầu thái bình muôn thuở.”
“Chúng ta đều một lòng như thế. Quân tử giữ tiết, không sợ đòn roi.”
Ba ngày sau, hắn tận mắt thấy thiếu niên từng cùng hắn luận đạo, gục chết bên vách tường Chiếu Ngục, máu thịt nát bấy, xương trắng lộ ra. Khi Chu Đàn ngã xuống trong vô thức, một bàn tay quen thuộc từ đống thịt rữa vươn tới, hắn mới nhận ra người ấy là ai.
Dạ dày quặn thắt, đến muốn nôn cũng không thể nôn ra.
“Tiêu Bạch, nhớ lời ta từng nói…”
“Quân tử giữ tiết, không sợ…”
***
“Đại nhân… hạ quan nguyện vì bệ hạ tu sửa Nhân Chúc Lâu.”
Hắn bị trói vào giá gỗ, vết thương chồng chất, hoạn quan phía trước mặt mày lãnh đạm, trong tay cầm cây đinh dài.
Đinh sắt góc độ hiểm độc, xuyên qua vai hắn, đau đớn thấu xương nhưng chẳng chí mạng. Một đinh rồi lại một đinh rơi xuống, cuối cùng hắn bị quẳng xuống đất như con rối.
Sau đó, người ta ấn hắn quỳ xuống trước án, hắn run rẩy cầm bút, chấm máu chính mình viết dòng đầu tiên:
Vĩnh Ninh năm mười lăm, đế tu châm đuốc tại Đông môn, tiết thanh minh y thủy, vạn vật đổi dời…
Tiếng nhạc càng lúc càng dồn dập, càng vang vọng. Hắn khép mắt, tựa hồ có nữ tử khẽ than thở bên tai:
“Đáng thương…”
***
Chớp mắt một cái, cảnh tượng chuyển dời. Chu Đàn ngẩng đầu, ánh dương rọi thẳng, hắn thân khoác hồng bào Hình Bộ, bước giữa đường lớn, máu nhuộm áo đỏ son.
Một hài tử ngã quỵ trước mặt hắn, không ai dừng chân đỡ, tiếng khóc vang dội. Hắn theo bản năng đưa tay bế lấy, phủi bụi đầu gối, chưa kịp mở lời thì ngực chợt đau buốt.
Lưỡi chủy thủ ngắn xuyên thẳng qua ngực.
Hài tử ngẩng đầu cười ngây dại, thốt lên bằng giọng non nớt:
“Ngươi đáng chết."
Máu thấm đẫm áo, son bào càng thêm đỏ.
Nhưng ta… vẫn chưa thể chết!
Đúng lúc ấy, tiếng đá cửa vang lên, hắn bừng tỉnh.
***
Khúc Du nắm chặt sợi chỉ trong tay rồi buông lỏng, quay đầu lại liền thấy một đôi mắt hổ phách nhàn nhạt.
Chu Đàn khoác hồng bào hỉ phục, tay che vết thương trên ngực, đứng sau bình phong lặng lẽ nhìn nàng, tựa hồ có chút nghi hoặc.
Lương An sợ hãi lắp bắp:
“Chu… Chu đại nhân…”
Khúc Du thấy thân hình Chu Đàn khẽ nghiêng, liền vội vàng bước tới đỡ. Hắn chỉ liếc nhìn, không từ chối.
Giọng hắn không nóng không lạnh:
“Ngươi ở phòng ta ăn nói bừa bãi, lẽ nào xem ta đã chết rồi?”
“Thuộc hạ không dám." Lương An lập tức quỳ rạp xuống, thần sắc hoảng loạn hơn cả gặp quỷ.
Tuy chỉ mới vào Hình Bộ ba tháng nhưng Chu Đàn phá liền mấy đại án, hành xử tàn nhẫn như lệ quỷ, người người kiêng kỵ.
Giờ phút này, Lương An quỳ dưới đất, lòng đầy run sợ: Hắn thật sự chưa chết. Vậy bao ngày nằm im bất động, chẳng phải là chờ ta đến cửa?
Chu Đàn trầm giọng:
“Mang người lui khỏi đây. Hôm nay ta không so đo, ngươi hãy tự đưa văn thư Hình Bộ đến phủ giao nộp.”
Lương An bất động, trong đầu xoay chuyển trăm mối. Hắn ngẩng đầu nhìn thân ảnh sau bình phong.
Đằng nào mọi người cũng đều cho rằng Chu Đàn sẽ chết… Hôm nay ta đến lấy chưởng ấn, ngày sau sao hắn có thể dễ dàng tha cho ta? Chi bằng đã làm thì làm cho trót…