Lương An tuyệt không thể vào hôm nay mà đem chưởng ấn mang đi, bằng không, lịch sử tất sẽ bị viết lại.
Dẫu Khúc Du đã biết kết cục nhưng đối diện với tình thế trước mắt vẫn đành bó tay, không có kế sách.
Nàng chỉ có thể tùy tiện nói mấy lời kéo dài thời gian, đồng thời quan sát xem có đường xoay chuyển hay không:
"Lương đại nhân là đồng liêu của phu quân ta, ta tin tưởng ngài. Tuy ta không rõ chuyện giữa các ngài, nhưng cũng biết vật đại nhân muốn tìm, tuyệt chẳng phải thứ tầm thường."
Lương An nén giận, ôn tồn đáp:
"Phu nhân đừng hỏi nhiều, ta biết ngài mới làm tân nương, chỉ sợ cũng chẳng biết vật ấy ở đâu. Không sao, ta sẽ tự dẫn người tìm kiếm, chỉ cần phu nhân tránh đi một bên, xong việc không truy cứu là được."
Nghe những lời ấy, Khúc Du mới hiểu vì sao hắn còn muốn khách khí mà vào cửa.
Tuy hành vi của hắn đã được kẻ khác ngầm đồng tình mà nhắm mắt làm ngơ, nhưng Chu phủ nay không chỉ có Chu Đàn, còn có nàng. Nếu nàng gây chuyện, lấy cớ hắn “tư tàng quan vật” mà cáo lên, ắt khiến chuyện thêm rối.
Sự tình nếu lớn, e sẽ lôi cả người đứng sau Lương An vào. Nhưng nàng không có lý do, càng không có lập trường để làm thế. Trong mắt Lương An, nàng chỉ là một nữ tử khuê phòng, ngoài chuyện phong hoa tuyết nguyệt thì không hiểu gì khác. Cho nên hắn mới làm bộ làm tịch mà giải quyết cho êm chuyện.
Khúc Du thở dài một hơi, cân nhắc nói:
"Ý của Lương đại nhân là muốn lục soát phủ sao?"
“Phu nhân sao lại nói khó nghe như vậy?” Lương An cười phủ nhận,
“Ta chỉ là đến lấy vật, tìm được liền đi. Phu nhân mới gả mấy hôm, hẳn cũng biết thân thể Chu đại nhân thế nào. Cần gì vì một kẻ sắp chết mà giữ cái thể diện ấy?”
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy tiến về phía bình phong, giọng cợt nhả:
"Phu nhân đến xung hỉ cho hắn, thực là ủy khuất. Nay hắn đã chết, ngài còn phải chờ thánh chỉ phóng thích, chẳng biết đến bao giờ. Chi bằng sớm tính đường lui. Khuyển tử từng kể qua phong thái phu nhân năm xưa nơi yến tiệc, lòng ta cảm mến đã lâu. Sao ngài không sớm tìm nơi phó thác đi?"
Khúc Du sững sờ, tức giận trào dâng trong lòng.
Tên dâm tặc vô sỉ này!
Nàng cố nén cơn giận, nghiến răng nói:
"Chuyện này không nhọc đại nhân quan tâm. Việc lục soát phủ, ta không dám đồng ý. Mời đại nhân quay về."
Nàng nói xong, lại lạnh lùng tiếp lời:
"Ngài nếu cứ cố chấp, ta đành phải nháo lên Điển Hình Tự cùng Ngự Sử Đài, mong đại nhân thông cảm."
Lương An không ngờ nàng lại buông lời ấy, bước chân khựng lại. Sau đó hắn cười ha hả như thể bị chọc cười:
"Phu nhân đùa sao? Điển Hình Tự, Ngự Sử Đài? Dù cho bọn họ có dám quản thì một nữ tử, lại là gia quyến nhà họ Chu, ngươi nghĩ sẽ có người thật sự quan tâm đến sao?"
Khúc Du thấy hắn vươn tay định đẩy bình phong, liền không nghĩ ngợi giơ tay ném chén trà trên bàn. Ngoài cửa, Chu Thắng Đức nghe tiếng xông vào, nhưng Lương An quay lại, tung chân đá ông ngã nhào xuống đất.
Hắn khí thế lẫm liệt quát lớn:
"Người đâu. Đóng cửa phủ, lục soát."
Tiếng binh khí ngoài Tân Tễ Đường vang vọng. Khúc Du không kịp nghĩ nhiều, liền chạy theo cửa sau, trở về Tùng Phong Các - nơi nàng từng bái đường cùng Chu Đàn.
Nàng đóng chặt cửa, dùng thân thể chắn lại, thở dốc nhìn vào nội thất.
Trước giường vẫn là bình phong hôm tân hôn, bốn phiến khắc thạch lựu, nhạn, uyên ương, và hoa đào.
Khúc Du cắn răng, buộc mình bình tĩnh, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng.
Không nên đến mức này. Lương An sao lại có phản ứng như vậy? Chẳng lẽ hắn thực sự không sợ việc bị nháo lớn?
Chỉ chốc lát sau, có tiếng bước chân sau lưng. Nàng nín thở, nghe thấy Lương An đứng trước cửa âm hiểm nói:
"Phu nhân không uống rượu mời lại muốn uống rượu phạt. Ngươi giữ đồ cho phu quân là hợp lẽ, nhưng cũng nên suy nghĩ cho đường lui của bản thân."
Khúc Du gắng gượng trấn định, lạnh lùng nói:
"Nhưng nếu ta càng muốn giữ thì sao?"
“Càng muốn giữ?” Lương An nhếch miệng, giọng mỉa mai:
"Vậy phu nhân nghe đây, chờ ta lấy được chưởng ấn, ngươi cùng phu quân ngươi có thể cùng xuống hoàng tuyền. Hắn vốn đã bị thương nặng không thể cứu, ngươi lại vì hắn mà tuẫn tình, truyền ra cũng là một đoạn giai thoại. Có điều, phụ thân ngươi chắc cũng không làm quan được nữa, không biết hắn có định cáo lên Ngự Sử Đài không?"
"À quên mất, lão ta hình như còn chưa ra khỏi ngục Hình Bộ?"
Nàng quả nhiên đã xem nhẹ bọn người giảo hoạt trong triều. Tay chân Khúc Du lạnh run. Mới nãy nàng còn nghi hoặc, nay đã hiểu rõ: Lương An muốn nàng tránh đường không phải vì kiêng dè, mà là sợ rắc rối. Nhưng nếu nàng chết rồi, rắc rối cũng không đáng kể nữa.
Người như hắn, quyền thế khuynh đảo, xử lý một cái xác có nhằm nhò gì. Khúc Du tức tốc đưa ra quyết định, vội sửa lời:
"Lương đại nhân cần gì phải làm vậy? Nếu ngài muốn lục soát phủ, ta không truy cứu là được..."
Chưa nói hết câu, Lương An đã tung chân đá bật cửa phòng.
Khúc Du ngã nhào xuống đất, nàng đưa mắt nhìn ra cửa, không thấy Chu Thắng Đức hay Vận ma ma. Chỉ sợ đều bị khống chế rồi.
Làm sao bây giờ? Làm sao đây?
Lịch sử... có khi nào sẽ bị viết lại? Chẳng lẽ vì nàng đến đây mà mọi thứ bị cuốn vào cánh bướm mỏng?
Lương An cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác, nét mặt tràn đầy dữ tợn. Khúc Du ngẩng lên, liền thấy rõ trong ánh mắt ấy chợt loé kinh diễm cùng tà ý.
"Phu nhân nay sửa lời, liệu có muộn rồi không?" Hắn cười lạnh.
Trước kia nàng cho rằng hắn còn kiêng dè, nhưng thì ra đã lầm. Nếu sớm biết hắn có tâm diệt khẩu, nàng lẽ ra nên nhượng bộ từ đầu.
Khúc Du ngồi bệt trên đất, lùi mấy bước, vạt áo cọ xuống nền hiện ra một nét đỏ trên sa mỏng.
“Tướng công ta đang ở đây, ngươi có từng nghĩ chàng có lẽ đã tỉnh rồi?” Nàng lên tiếng, mồ hôi lạnh nhỏ giọt theo trán, rơi xuống đầu ngón tay.
Lương An đóng sầm cửa, thong thả bước tới, nghe thế chỉ cười nhạt:
"Vậy cứ để hắn tỉnh. Nhưng hiện giờ chẳng phải đang nằm bất động như tử thi sao?"
"Tiểu tử không biết trời cao đất dày này, dám vào Hình Bộ khiêu khích ta. Ngươi và hắn đều ngu ngốc như nhau... nhưng... ta ngược lại cũng có tâm thương tiếc ngươi."
Hắn nhìn nàng, ánh mắt lập loè hưng phấn đáng khinh, trong miệng buông lời ô uế:
"Ngươi trẻ trung xinh đẹp thế này, theo ta chẳng hơn thủ tiết vì kẻ đã chết? Tân hôn còn chưa động phòng, chắc chưa biết mùi vị nam nhân. Để ta dạy dỗ ngươi..."
Khúc Du tức giận đến tái mặt, cố gắng đứng dậy, lùi về sau vài bước, tay quờ quạng trên mặt bàn, cuối cùng sờ được cuộn chỉ còn sót lại trong sọt kim chỉ của Vận ma ma.
Nàng còn đang cân nhắc phải ra tay thế nào mới có thể một chiêu đoạt mạng mà không bị phát hiện, thì đã thấy nụ cười trên mặt Lương An chợt tắt.
Hắn tựa như gặp quỷ, vẻ đắc ý vụt tắt, thân hình khẽ run.
Khúc Du theo ánh mắt hắn nhìn lại - sau bình phong, không biết tự bao giờ đã có một bóng người đứng sừng sững.