Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ

Edit : Kalle

“Có gì mà sản xuất hàng loạt là không tốt chứ, đôi khi mấy thứ được tạo ra từ quy trình đó lại là chuyện tốt ấy chứ.” Trương Gia Thụ cười ha hả, rồi lại thúc giục: “Chị Lý ơi, nếu chị thấy thích nhóc này thì mấy hôm tới làm phiền chị để tâm nhiều hơn, chỉ bảo  nhiều vào nhé.”

Cô giáo Lý hừ lạnh một tiếng, giọng nhàn nhạt: “Nếu không phải thiếu cậu một ân tình, tôi còn lâu mới kiên nhẫn chạy tới Vân Hoa dạy người ta đấy.”

Nhưng mà khi cô quay lại đối diện với Tạ Vân Kỳ, gương mặt liền nở nụ cười dịu dàng như mẹ hiền, giọng nói dịu ngọt không khác gì mấy bà ngoại dụ em bé: “Vân Kỳ đúng không nào? Đừng có căng thẳng nha, cô Lý không phải kiểu người hay la hét đâu, nào, con đứng đối diện với cô đi.”

Lúc này Tạ Vân Kỳ ngoan ngoãn cực kỳ, đợi đến khi cậu đứng vững rồi, cô Lý lại tiếp lời: “Giờ thì, con cười lên một cái thật tươi nào.”

Tạ Vân Kỳ không hiểu tại sao, nhưng vẫn rạng rỡ cười một cái như yêu cầu.

Ánh mắt cô Lý khẽ sáng lên, lại tiếp tục đưa ra yêu cầu mới: “Không tồi, giờ thì làm gương mặt tức giận thử xem nào.”

“Ừm, được rồi đó, bây giờ khóc được không? Cho cô xem một gương mặt đau khổ khóc thút thít nào.”

Cô Lý đưa ra hết biểu cảm này đến biểu cảm khác, Tạ Vân Kỳ tuy chẳng hiểu rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng vẫn rất nghe lời mà làm theo hết. Đến khi cậu hoàn thành biểu cảm cuối cùng là khóc òa lên, còn vô thức đưa tay lau khóe mắt một cái.

Cô Lý lúc này mắt sáng rỡ như sao, vươn tay đập mạnh một cái vào lưng Trương Gia Thụ phía sau, cười nói: “Trương Gia Thụ, lần này cậu thật sự nhặt được báu vật rồi đấy.”

“Trên đời người có ngoại hình đẹp thì không thiếu, nhưng đẹp mà mỗi biểu cảm đều có khí chất riêng, lại không bị đơ, thì đúng là không nhiều đâu.” Cô Lý hứng thú bừng bừng nói, “Tạ Vân Kỳ mặt nhỏ, ngũ quan rõ nét, khung xương cũng đẹp, rất ăn hình. Chỉ cần về sau dậy thì đừng phá nét quá nhiều thì kiểu gì cũng là mẫu người mà màn ảnh rộng cực kỳ yêu thích.”

Nói xong, cô lại quay sang hỏi Tạ Vân Kỳ: “Lúc nãy cô bảo con khóc, sao con có thể khóc ngay lập tức thế?”

Tạ Vân Kỳ chớp chớp mắt: “Con cũng không biết nữa, chẳng phải chỉ là một buổi thử thôi sao? Con vừa nghĩ đến việc khóc là tự nhiên nước mắt cứ thế trào ra.”

Thật ra trong cuộc sống, Tạ Vân Kỳ là kiểu con trai không dễ khóc. Từ sau khi ba mẹ qua đời vì tai nạn, cậu chưa từng rơi thêm một giọt nước mắt nào. Nhưng giờ đây chỉ là một buổi thử, làm được lại chẳng thấy khó khăn gì.

Cô Lý nghe xong thì quay lại nhìn Trương Gia Thụ, nói: “Cậu thấy chưa? Đây chính là thiên phú đấy.”

Trương Gia Thụ vội vàng gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, chị nói sao cũng đúng hết, nhưng mà chị Lý ơi, giờ chị bắt đầu dạy nhanh đi thôi.”

Cô Lý bật cười: “Cậu gọi tôi đến để dạy  quản lý biểu cảm đúng không? Nhưng thật ra tôi lại thấy nhóc này không cần học quản lý làm gì, càng thật thì càng đẹp, gương mặt nhóc đó dù làm biểu cảm nào cũng không bị đơ.”

“Không bị đơ không có nghĩa là hoàn toàn không đơ.” Trương Gia Thụ nói, “Tạ Vân Kỳ trước giờ chưa từng có kinh nghiệm đứng sân khấu, đến lúc ra trước ống kính chắc chắn sẽ bị khựng. Hơn nữa cậu nhóc không có tài năng đặc biệt gì nổi bật, mới đầu chỉ có thể dựa vào gương mặt này để hút fan thôi.”

Cô Lý liếc xéo một cái rõ dài, trợn mắt trắng: “Tôi đã bảo cậu rồi, chờ thêm hai năm nữa đi. Hai năm đủ để nhóc đó học vũ đạo, thậm chí học được vài kỹ năng diễn xuất, đến lúc đó chẳng phải tốt hơn à?”

Trương Gia Thụ lại cười cười cho qua chuyện, rồi chuyển đề tài: “Cô Lý à, nói về khoản quản lý biểu cảm thì chị là chuyên gia rồi, tôi giao Vân Kỳ nhà tôi cho chị đấy, phải rèn luyện cho nhóc đó đứng trước ống kính 360 độ không góc chết luôn nha!”

Cô Lý lại lườm một cái, rồi xoay người kéo Tạ Vân Kỳ tới trước chiếc gương toàn thân, nói: “Nếu vậy thì giờ bắt đầu luôn nha. Tạ Vân Kỳ, nhìn vào gương, cười lên cho cô xem nào.”

Tạ Vân Kỳ nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương rồi nở nụ cười, không thể không nói, nhìn bản thân cười trong gương thấy khá ngượng, nhất là khi bên cạnh còn đứng hai người nhìn chằm chằm.

Quả nhiên cô Lý nhíu mày, mở miệng chỉnh liền: “Lúc nãy cười đẹp hơn nhiều, giờ con hơi căng đấy, thả lỏng nào. Khuôn mặt và cơ thể đều thả lỏng một chút, đừng quá gồng, khóe miệng đừng kéo mạnh quá.”

Nhưng người là vậy, càng được chú ý, càng bị nhắc nhở phải thả lỏng, lại càng dễ bị khớp. Cuối cùng Tạ Vân Kỳ cảm thấy nụ cười của mình chẳng những không đẹp mà còn mang theo chút lúng túng.

Cô Lý chẳng hề tức giận, ngược lại dịu dàng hỏi: “Vân Kỳ, nói cho cô biết nào, tại sao con lại căng thẳng thế? Nụ cười bây giờ với lúc nãy hoàn toàn khác nhau đó.”

Tạ Vân Kỳ cũng không biết phải giải thích sao, đành nói: “Con cảm thấy… hơi kỳ lạ.”

“Kỳ lạ chỗ nào? Là do cô đây xấu quá, hay là ông quản lý của con nhìn không vô nổi?” Cô Lý cười trêu.

Tạ Vân Kỳ nghe xong bật cười thành tiếng, cô Lý liền lập tức hô lên: “Nhìn vào gương ngay! Cười như vừa rồi là rất đẹp đó, rất có sức hút luôn. Mỗi người có gương mặt khác nhau thì nụ cười cũng khác nhau. Hãy nhìn vào gương tìm ra nụ cười đẹp nhất của mình, sau đó nhớ kỹ, luyện tập trước gương thật nhiều, khống chế chính xác từng cơ nhỏ trên mặt. Đó mới là biểu cảm chuẩn chỉnh.”

“Không chỉ là nụ cười đâu nhé, bất kỳ biểu cảm nào cũng có thể rèn luyện được thông qua huấn luyện chuyên sâu. Nếu tụi con định tham gia show tuyển chọn thần tượng thì phải biết lúc đi bán hình ảnh, mấy biểu cảm thương hiệu là rất quan trọng đó.”

“ Cô còn khuyên con nên dùng điện thoại quay lại những lúc thường ngày như ăn cơm, xem tivi hay trò chuyện… để xem thử biểu cảm chân thật nhất của mình là gì. Sau đó mới điều chỉnh lại những biểu cảm trông hơi ‘kỳ kỳ’ nha.”

“Cách luyện biểu cảm tốt nhất chính là để cơ thể ghi nhớ, biến những biểu cảm đẹp nhất trở thành phản xạ tự nhiên của cơ bắp, in sâu vào thân thể cậu. Tại sao ai cũng nói người học vũ đạo khí chất rất tốt? Bởi vì đó là một kiểu ký ức khắc sâu vào trong cơ thể.”

“Luyện tập trước gương là phương pháp hiệu quả nhất. Cứ lặp đi lặp lại, cho đến khi tìm ra nụ cười đẹp nhất của bản thân. Một khi đã quen, biến nó thành phản xạ tự nhiên, cậu sẽ thấy việc giữ được nụ cười ấy dễ dàng hơn nhiều, hiểu không?”

“ Con hiểu rồi ạ!” – Tạ Vân Kỳ lớn tiếng đáp lời.

Cô Lý nhướng mày cười cười, hỏi lại: “Tốt lắm, vậy con thử nói xem, ý của cô là gì?”

Tạ Vân Kỳ liếc mắt nhìn Trương Gia Thụ đứng bên cạnh rồi đáp: “Anh Trương sắp xếp cho con một hình tượng nhân vật. Việc của xon là mang chiếc mặt nạ ấy lên, mang đủ lâu thì rồi cũng sẽ hòa làm một với nó.”

Trương Gia Thụ đón ánh mắt không mấy tán thành của cô Lý, vội vàng giải thích: “Không không, nhân thiết em ấy dùng đều là xây dựng dựa trên chính bản thân em ấy, lệch đi cũng không bao nhiêu đâu ạ. Bọn em chỉ là chỉnh sửa một chút thôi.”

Cô Lý ho nhẹ một tiếng, nói: “Ý con nói cũng không sai, nhưng luyện biểu cảm không phải để con trở thành một con người giả tạo. Thật ra thì cảm xúc chân thành nhất, phản ứng thật nhất mới là thứ khiến người khác bị cuốn hút. Việc kiểm soát biểu cảm chỉ là để khi truyền tải cảm xúc ấy ra ngoài, nó trọn vẹn và đẹp đẽ hơn. Nếu biểu cảm gượng gạo hay kỳ quặc, ngược lại sẽ phá hỏng không khí.”

“Thôi, nói nhiều cũng không bằng làm thật. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập trước gương.”

Tạ Vân Kỳ tất nhiên chẳng có gì phản đối. Chỉ là đến khi nghỉ trưa, cậu cảm giác như nụ cười của mình cũng sắp cứng đờ, không nhịn được bắt đầu bóp bóp quai hàm.

Trương Gia Thụ cười vỗ vai cậu, an ủi: “Phải nếm trải khổ cực mới có thể vươn đến đỉnh cao. Vân Kỳ, anh thật sự rất kỳ vọng vào em.”

Suốt tám ngày sau đó, Trương Gia Thụ cũng không sắp xếp thêm bất cứ buổi huấn luyện nào khác cho Tạ Vân Kỳ. Dù là thanh nhạc hay vũ đạo, rõ ràng đều không thể một lần là xong, đối với một người tay ngang như cậu, điều quan trọng nhất là làm nổi bật ưu thế của bản thân. Vì vậy, ngoài việc luyện biểu cảm, Trương Gia Thụ tạm thời gác lại hết các môn học khác.

Thông thường, thực tập sinh của công ty Vân Hoa đều được học từ cơ bản: thanh nhạc, sân khấu, hình thể, biểu diễn, còn có cả trang điểm và tạo hình. Nhưng thời gian Tạ Vân Kỳ bước chân vào giới này thật sự quá ngắn, nên chỉ có thể lựa chọn học một phần trong số đó.

Trương Gia Thụ rất rõ mình đang làm gì. Ưu điểm lớn nhất của Tạ Vân Kỳ lúc này chính là gương mặt đẹp trai, vậy thì hãy dùng gương mặt đó để ra mắt. Những thứ khác, đợi qua được vòng đầu hãy tính tiếp. Có thể đi được bao xa, anh ta cũng không dám kỳ vọng quá nhiều.

Mỗi ngày luyện biểu cảm trước gương thật sự là chuyện vô cùng khô khan. Một động tác lúc làm lần đầu còn thấy mới mẻ, nhưng làm đến lần thứ một trăm, một ngàn thì chỉ còn thấy nhàm chán tột độ, đặc biệt là đối với một người chưa từng bước chân vào giới giải trí như cậu.

Trương Gia Thụ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn một đống lời để khuyên nhủ, tính chờ lúc Tạ Vân Kỳ không chịu nổi muốn bỏ cuộc sẽ nghiêm túc ngồi lại nói chuyện. Không ngờ, chờ mãi… lại chẳng bao giờ đến được khoảnh khắc đó.

Tạ Vân Kỳ nỗ lực vượt xa kỳ vọng ban đầu của Trương Gia Thụ. Thời gian luyện tập thì nghiêm túc, chưa từng chậm trễ hay lười biếng một lần. Đến cả thầy Lý cũng phải hết lời khen ngợi, sau lưng không ít lần tấm tắc với Trương Gia Thụ rằng cậu đúng là viên ngọc quý nhặt được.

Ngay cả lúc không bị giới hạn bởi thời gian, Tạ Vân Kỳ cũng không để lãng phí. Có những hôm Trương Gia Thụ dậy sớm, liền bắt gặp cảnh cậu vừa đánh răng vừa đứng trước gương luyện biểu cảm.

Không chỉ là biểu cảm, một vài động tác nhỏ trên cơ thể cậu cũng dần được điều chỉnh hoặc sửa lại triệt để. Dù gì thì trong đời sống thường ngày, móc mũi hay xỉa răng cũng chẳng ai quan tâm, nhưng nếu để lên màn ảnh, chắc chắn sẽ khiến người xem cảm thấy phản cảm.

Trương Gia Thụ đứng dựa vào cửa nhà vệ sinh, nhìn Tạ Vân Kỳ tập cười trong gương một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Vân Kỳ, sao em lại cố gắng đến vậy? Em thật sự muốn làm minh tinh à?”

Tạ Vân Kỳ nghe xong, quay đầu lại nhìn anh. Bao ngày khổ luyện cuối cùng cũng có chút thành quả, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy lạ, vì biểu cảm trên mặt mình chẳng nhìn ra gì đặc biệt cả. Cậu đáp: “Không có đâu, em được trả lương mười nghìn một tháng, đi làm thì tất nhiên phải nghiêm túc chứ. Nếu không, anh sa thải em thì sao?”

“Chỉ vì lý do đó thôi á?” – Trương Gia Thụ kinh ngạc hỏi lại, hiển nhiên không ngờ câu trả lời lại đơn giản đến vậy.

Tạ Vân Kỳ gật đầu, nói: “Không thì còn vì cái gì nữa? Cầm lương thì phải làm việc cho đàng hoàng, chuyện đó không phải lẽ thường à?”

Trương Gia Thụ bỗng nghẹn họng, không nói được gì nữa. Một lúc sau, anh chỉ đành gật đầu: “Em nói đúng. Làm việc cho tốt, cố gắng mà nổi tiếng.”

Tạ Vân Kỳ lại gật đầu, bỗng nhiên nở một nụ cười rạng rỡ với anh. Cười xong còn hỏi thêm: “Trương ca, anh thấy nụ cười của em thế nào? Có phải đã khá hơn nhiều so với trước đây rồi không?”

Trương Gia Thụ chỉ cảm thấy như bị nhan sắc này đánh trúng tim một phát — mà đây là gương mặt còn chưa vào trạng thái chỉnh trang đâu đấy. “Đẹp thật sự… Anh lại bị em làm cho choáng váng mất rồi. Em tiếp tục luyện đi, anh về giường nằm thêm một lúc.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play