Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ

Edit : Kalle

Sự thật chứng minh quyết định Trương Gia Thụ dẫn Tạ Vân Kỳ về theo là cực kỳ chính xác. Vừa về tới nhà, Vân Kỳ kể lại chuyện này, bà nội liền lập tức phản đối kịch liệt. Một là sợ cháu trai bị lừa, hai là cảm thấy con nít thì nên chuyên tâm học hành, đừng bận tâm mấy chuyện linh tinh bên ngoài. Vân Kỳ nói thế nào bà cũng không nhượng bộ.

Cuối cùng, ngay cả ba Tạ - Tạ Quốc Khánh - cũng phải đích thân xin nghỉ ở nhà. Hai người lớn đóng cửa họp kín với Trương Gia Thụ suốt ba tiếng đồng hồ, bàn bạc kỹ càng mới miễn cưỡng chấp nhận để cậu theo.

Bà nội nắm tay Vân Kỳ, dặn dò tha thiết: “Nhóc à, bà không quan tâm mấy cái khác, nhưng con nhất định phải sống cho tử tế. Nếu thấy không vui thì lập tức quay về, bà có lương hưu, vẫn nuôi nổi con.”

Chú Vân Kỳ thì ngược lại, thấy con trai ra ngoài va chạm một chút cũng tốt. Tuy làm minh tinh nghe có vẻ mơ hồ, nhưng nếu ra ngoài không thành công thì vẫn có thể quay về, ít nhất có tí vốn phòng thân, có tiền là có thể xoay sở lúc khẩn cấp.

Vì thế ông cũng an ủi: “Nhóc à, con cứ yên tâm đi, trong nhà có bà nội lo rồi, ra ngoài nhớ tự chăm sóc bản thân. Có chuyện gì thì gọi cho chú hai là được.”

Lúc Vân Kỳ lên đường chỉ đeo theo một cái balo, bên trong là vài bộ đồ tắm rửa sạch sẽ, gọn gàng lên xe.

Trương Gia Thụ vừa lái xe, vừa không nhịn được quan sát cậu. Mặc dù ban đầu anh đã đoán được đứa nhỏ này không phải xuất thân giàu có gì, nhưng không ngờ lại là tình cảnh như vậy. Trong lòng bất giác dâng lên vài phần thương cảm.

Bất ngờ, Tạ Vân Kỳ quay đầu bắt trúng ánh mắt của anh. Trương Gia Thụ giật cả mình, nếu không phải tay lái cứng thật thì suýt nữa ngoặt tay lái rồi. Không nhịn được liền kêu: “Trời ạ, nhóc làm cái gì thế hả!”

Vân Kỳ cười hì hì, giọng lanh lảnh: “ Anh Trương , giờ anh có phải đang thấy em siêu đáng thương, siêu thảm, siêu cần người tới vỗ về an ủi không?”

Trương Gia Thụ không ngờ cậu nói thẳng thế, ho nhẹ một tiếng, hắng giọng: “Đừng nói vớ vẩn.”

Vân Kỳ vẫn cười toe toét, không hề tỏ ra tự ti vì hoàn cảnh gia đình. Cậu còn tươi tỉnh nói tiếp: “Anh Trương, thật ra em cảm thấy mình rất hạnh phúc luôn ấy. Hồi nhỏ ba mẹ thương em lắm, bây giờ bà nội với chú hai cũng yêu thương em lắm luôn.”

Cậu càng nói như thế, Trương Gia Thụ lại càng thấy xót. Dù gì cũng mới chỉ là một đứa nhóc 16 tuổi, sinh nhật vừa mới qua mấy hôm.

Ban đầu Trương Gia Thụ tính cho cậu ở ký túc xá công ty, nhưng giờ lại thấy không yên tâm. Cảm giác đứa nhỏ này ngây thơ thiện lương, nếu để ở ký túc không chừng bị bắt nạt mất, thế là dứt khoát dắt về nhà luôn cho rồi.

Tạ Vân Kỳ đương nhiên không hề hay biết người đại diện của mình đang đánh giá cậu thế nào. Nếu biết, chắc chắn sẽ phản bác liền. Bước vào cửa, cậu mới hiểu tại sao văn phòng của vị đại diện này lại lộn xộn như vậy – không phải công ty bạc đãi gì, mà là bản thân anh  chính là kiểu sống như vậy.

Căn hộ này có hai phòng một sảnh, nhưng lúc này gần như ngập trong đống đồ linh tinh. Bát đũa trong bếp chất cao như núi, chưa rửa từ đời nào. Nhìn vào thật sự khiến người ta phát sợ.

Trương Gia Thụ hiếm khi cũng thấy ngại, cười gượng nói: “À thì, đàn ông con trai ấy mà, không câu nệ tiểu tiết.”

Vân Kỳ nuốt một ngụm nước bọt, ném balo lên góc sô pha duy nhất còn sạch, rồi xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp. Cậu vốn không phải kiểu mắc bệnh sạch sẽ, nhưng nhìn cả căn nhà lộn xộn thế này thật sự khiến người ta không chịu nổi, đúng là thử thách năng lực sinh tồn của cậu mà.

Trương Gia Thụ thấy cậu chăm chỉ như vậy lại càng thấy áy náy, vờ vĩnh ngăn lại: “Thôi thôi, khỏi cần em làm, lát nữa anh gọi giúp việc đến, một phát là sạch bong ngay.”

Tạ Vân Kỳ không biết từ đâu lôi ra được cây chổi, bắt tay vào làm việc rất lanh lẹ. Cậu trông đúng kiểu thiếu niên ánh mặt trời, làm việc nhà cực kỳ thuần thục. Rõ ràng ở nhà cũng không ít lần làm mấy chuyện này rồi.

Chờ đến lúc sàn nhà có thể bước chân lên được, Trương Gia Thụ uống một ngụm Coca, cười nói: “Ban đầu anh định xây dựng hình tượng cho em là kiểu hot boy trường học sáng chói. Giờ nhìn em thế này, thấy vai hiền thê lương mẫu cũng không tệ đâu.”

Vân Kỳ cũng vừa định uống một lon Coca, ai ngờ bị Trương Gia Thụ giật lấy uống hết sạch, còn lườm: “Cậu định làm minh tinh mà lại uống mấy thứ toàn đường với ga này à? Đi đi, uống nước sôi nguội kìa.”

Tạ Vân Kỳ bất lực thở dài, uống ngụm nước trắng vô vị, lẩm bẩm: “Thì ra làm minh tinh nghiêm khắc dữ vậy luôn hả…”

Trương Gia Thụ vốn định nhân lúc cậu còn nhỏ để nhồi nhét tư tưởng giữ dáng vào đầu, bèn nói luôn: “Chứ sao nữa, lên hình là béo thêm cả chục ký đó. Nam nghệ sĩ thì đỡ hơn nữ chút, nhưng nếu cậu mập như heo thì ai muốn thích chứ?”

Tạ Vân Kỳ vốn cũng không quá tự tin vào bản thân. Cậu chịu đi theo phần nhiều là vì mức lương tháng 10.000 tệ quá hấp dẫn. Lúc này không nhịn được hỏi: “Trương ca, anh thực sự tự tin vào em thế hả? Nhỡ không ai thích em thì sao?”

Trương Gia Thụ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt cậu. Có lẽ do mới vận động thu dọn phòng, sắc mặt cậu hồng hào, trong trắng lộ hồng, khiến người ta càng nhìn càng thấy thuận mắt. Anh thở dài thật sâu, hỏi: “Nhóc à, thường ngày có soi gương không đấy?”

Tạ Vân Kỳ ngơ ngác: “Có chứ, ngày nào em đánh răng rửa mặt cũng soi mà.”

Trương Gia Thụ liền nói: “Vậy cậu soi gương kiểu gì mà còn không thấy tự tin? Chỉ riêng đôi mắt này, sống mũi này, cái miệng này, cả gương mặt này… ai mà không thích nổi? Nếu có thì để anh nhìn mặt cái người đó xem sao!”

Anh càng nói như vậy, Tạ Vân Kỳ lại càng cảm thấy hoa mỹ quá mức, nghe xong liền cười ha hả: “Trương ca, anh nói chuyện thật là có muối* ghê.” (* hài hước ) 

Trương Gia Thụ trợn trắng mắt vì tức, cảm thấy thằng nhóc này cười cười có chút kỳ quặc, trực tiếp ném cái gối ôm qua, quăng lại một câu: “Thôi được rồi, hôm nay ngủ sớm một chút đi, mai bắt đầu huấn luyện rồi đó.”

Trương Gia Thụ vốn là điển hình kiểu người ngủ trễ dậy muộn, có điều anh nhớ ngày mai có việc, hiếm khi dậy sớm được lúc 8 giờ. Ai ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã thấy trên bàn ăn đặt sẵn sữa đậu nành và bánh quẩy.

Lúc này, Tạ Vân Kỳ ló đầu ra từ trong phòng, cười tươi: “Anh Trương, anh dậy rồi à, em mua bữa sáng cho anh nè, ăn chút đi.”

“Nhìn thấy em là anh tỉnh hẳn luôn rồi đấy.” Trương Gia Thụ cười đùa một câu, ngồi xuống bên bàn bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Chỗ này gần đây còn có quán bán bữa sáng à? Sao trước giờ anh chưa thấy bao giờ?”

Tạ Vân Kỳ đã ăn xong từ sớm, liền trả lời: “Ngay dưới lầu rẽ trái đi thẳng tới cuối đường, rồi lại rẽ phải, đến chỗ đèn giao thông là tới.”

Trương Gia Thụ tròn mắt ngạc nhiên: “Ủa, chỗ đó không phải xa lắm sao? Đi tới chắc mất nửa tiếng đó?”

Tạ Vân Kỳ ung dung nói: “Anh chẳng phải bảo người nổi tiếng phải giữ dáng sao? Em dậy sớm nên tiện chạy bộ một vòng, mua luôn bữa sáng về. Mà công nhận hương vị cũng khá ổn đó.”

Nghe vậy, Trương Gia Thụ không nhịn được nhìn đứa nhỏ này thêm một cái. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Vân Kỳ, anh chỉ thấy cậu nhóc này có ngoại hình sáng sủa, dáng người cao ráo. Người như vậy trong giới giải trí thì thiếu gì, cố gắng đẩy một chút thì ít ra cũng nổi được đôi phần.

Nhưng tiếp xúc thêm vài hôm, anh lại càng thấy thích thằng bé này. Thời buổi này, mấy đứa hiểu chuyện càng lúc càng hiếm, có khả năng tự kiểm soát lại càng ít. Có điều, không biết thằng bé có thể kiên trì được bao lâu nữa.

Trong lòng dâng lên không ít suy nghĩ, Trương Gia Thụ bất giác ăn sạch cả phần bữa sáng trên bàn. Không thể không công nhận, dáng người của hắn đúng là có lý do tồn tại. Nhưng rất nhanh, anh liền tự an ủi mình — người đại diện với nghệ sĩ không giống nhau, giữ dáng không phải là nghĩa vụ.

Ăn sáng xong, đúng như đã nói, Trương Gia Thụ chở Tạ Vân Kỳ đến công ty. Vừa lái xe, anh vừa giải thích: “Hiện giờ còn đúng chín ngày nữa là ‘Siêu cấp thần tượng’ bắt đầu thu hình, thời gian quá gấp, em không thể tiếp nhận đào tạo hệ thống được đâu. Cho nên tụi mình phải học theo kiểu chọn lọc thôi.”

Tạ Vân Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, hỏi lại: “Vậy em nên học hát hay học nhảy? Nhạc cụ thì chắc chín ngày không học kịp rồi.”

Trương Gia Thụ lại cố tình giữ bí mật, cười cười đáp: “Không phải mấy cái đó đâu.”

“Hả? Thế là cái gì mới được chứ? Đừng nói là diễn xuất nha. Anh Trương, anh chẳng phải bảo ‘Siêu cấp thần tượng’ là chương trình chọn idol à?” Tạ Vân Kỳ tò mò hỏi.

Trương Gia Thụ dừng xe, dẫn cậu đi thẳng từ tầng hầm lên thang máy, vừa đi vừa cười bí ẩn: “Chờ lát nữa em sẽ biết thôi.”

Thế là Tạ Vân Kỳ ngoan ngoãn im miệng, lần này hai người đi thẳng lên tầng 19. Trên đường đi, Trương Gia Thụ giải thích trong thang máy: “Chi nhánh Hàng Thành của Vân Hoa chỉ là văn phòng làm việc thôi, đa số các nghệ sĩ và người đại diện không ở đây, nhưng mấy cái cần có thì đều có đủ. Tầng 19 cơ bản là phòng luyện tập, giáo viên trong đó toàn là người có danh tiếng trong giới, lát nữa em nhớ phải lễ phép một chút.”

Tầng 19 được bố trí khác hẳn với tầng 18. Trương Gia Thụ dẫn Tạ Vân Kỳ đi thẳng tới phòng 1906, cười lớn gọi: “Cô Lý tới rồi à! Ai da, trách em trách em, đến trễ mất rồi.”

Trong phòng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, mặc bộ lễ phục ôm dáng cực kỳ khí chất, tóc dài uốn nhẹ, chỉ đứng yên thôi cũng đầy thần thái. Cô cười nói: “Thôi thôi, đừng giở trò nữa. Không phải cậu nói muốn tôi kèm riêng một đối một đấy à?”

“Cô Lý ạ, em là Tạ Vân Kỳ.” Tạ Vân Kỳ bước lên trước, cúi đầu chào một cái thật sâu.

Chờ Tạ Vân Kỳ đứng thẳng dậy, ánh mắt cô Lý hơi động, tiến lại gần duỗi tay sờ thử tay và đùi của cậu. Làm cho Tạ Vân Kỳ theo bản năng muốn né ra. Nếu không phải Trương Gia Thụ ngăn lại, e là cậu đã xông thẳng ra ngoài rồi.

Cô Lý sờ đủ rồi mới đứng thẳng dậy, cười bảo: “Tỷ lệ cơ thể khá ổn, chắc khoảng 1m80 nhỉ? Nếu cao thêm vài phân nữa thì càng tốt.”

“Em ấy mới đo hôm qua, đúng 1m80 luôn. Thằng bé này mới 16 tuổi thôi, sau này chắc còn cao nữa.” Trương Gia Thụ cười tít mắt, cứ như được khen là bản thân mình vậy.

“Vậy thì cao thêm tầm ba bốn phân nữa là đủ rồi, cao quá cũng không hay.” Cô Lý nói xong liền quan sát gương mặt của cậu, rồi chỉ xuống khoảng trống: “Em chưa từng học nhảy đúng không? Được rồi, giạng chân ra cho tôi xem độ dẻo như nào.”

Tạ Vân Kỳ bước tới bắt đầu giạng chân, trong lòng thầm thấy may mắn hôm nay mặc quần thể thao, chứ nếu mặc quần jean chắc banh luôn rồi. Chỉ là cậu vẫn không hiểu rốt cuộc muốn học cái gì nữa đây.

Thấy cậu không cần cố gắng quá cũng có thể giạng chân thẳng, mắt cô Lý càng sáng lên, kéo tay Trương Gia Thụ nói: “Thằng bé này tuổi có hơi lớn chút, nhưng độ dẻo rất tốt, đường nét cơ bắp cũng đẹp, thể chất thế này đúng là ông trời ban phúc. Nếu cậu có thể cắn răng mà giao thằng bé cho tôi luyện hai ba năm, khả năng nhảy múa của nó chắc chắn sẽ tăng vọt.”

Nghe vậy Trương Gia Thụ cũng thấy vui, nhưng đến đoạn cuối lại bó tay cười khổ: “Cô Lý, chị Lý ơi, em ấy còn phải lên sân khấu sau chín ngày nữa đó. Nếu không phải gấp vậy thì em đã không chạy đến cầu chị, em thật sự không còn thời gian.”

Cô Lý nghe xong không vui, hừ lạnh một tiếng, liếc Trương Gia Thụ: “Khó khăn lắm mới gặp được một hạt giống tốt, cuối cùng lại bị huỷ trong tay cậu. Mà cái show idol đó thì có gì hay chứ? Toàn hàng sản xuất hàng loạt thôi!”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play