Thiếu  niên sáng lấp lánh

Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ

Edit : Kalle

Tác giả có lời muốn nói:

Các bé đáng yêu ơi, nhớ bấm theo dõi với lưu truyện lại nha ~~

Lưu ít quá thì hậu quả thiệt sự đó, thiệt thiệt thiệt thiệt đáng sợ luôn á ~~

Lưu đi mà, làm ơn đó, xin đó ~~~



“Tạ Vân Kỳ, anh đẹp trai nhất! Tạ Vân Kỳ! Anh đẹp nhất thế giới! Tạ Vân Kỳ, anh là số một!”

“Tạ Vân Kỳ, em yêu anh! Tạ Vân Kỳ, em yêu anh! Tạ Vân Kỳ, em yêu anh!!!”

Những câu khẩu hiệu đồng thanh vang dội như muốn nổ tung cả sân vận động, màu đỏ rực của gậy cổ vũ nhuộm kín không gian thành một biển Hồng Hải rực lửa.

Ngay chính giữa sân khấu, ánh đèn sân khấu lộng lẫy thế nào cũng không thể che lấp được khí chất của cậu. Chỉ cần một nụ cười thôi cũng đủ khiến hàng vạn người hét lên điên cuồng.

Giây phút này, cậu chính là ông vua không ngai của mảnh sân khấu này!

Đêm cuồng nhiệt ấy còn chưa kết thúc, Tạ Vân Kỳ cúi mình nhìn sâu vào đám đông fan hâm mộ bên dưới, cúi đầu thật sâu. Nếu không có họ kiên trì đồng hành, cậu sẽ chẳng thể đi được đến hôm nay!



Quay ngược ba năm trước

Lúc đó, Tạ Vân Kỳ vẫn chỉ là một cậu thiếu niên bình thường, thậm chí còn lo lắng vì không có tiền đóng học phí. Một biến cố bất ngờ đã đẩy cậu bước vào con đường giới giải trí, đặt chân lên một sân khấu đầy danh vọng — một lối rẽ hoàn toàn khác với dự định ban đầu.



Ba năm trước, ở Hàng Thành

“Lý Tuấn Trạch, ý cậu là gì hả?” Trương Gia Thụ tức đến muốn hộc máu nhìn người trước mặt, cười lạnh nói:

“Cậu định theo chân kim chủ nào đó rồi đá tôi một phát bay ra ngoài chứ gì.”

So với Trương Gia Thụ – dáng người hơi tròn, không cao lắm, ngũ quan chỉ có thể xem là tạm ổn – thì người đàn ông trước mặt rõ ràng nổi bật hơn nhiều. Đứng giữa đường mà sáng rực cả một góc phố, đúng kiểu trai đẹp đỉnh cao. Lúc này, anh ta tỏ ra khó xử:

“ Anh Trương , anh đừng nói khó nghe vậy. Em cũng đâu còn làm việc ở Vân Hoa nữa. Chỉ là chị Lưu bảo nếu em về dưới trướng của chị ấy, chị sẽ giúp em được hát nhạc chủ đề cho chương trình. Anh Trương , anh cũng biết mà, em đã 25 tuổi rồi, em không thể tiếp tục trì hoãn mãi được.”

Trương Gia Thụ cười khẩy, đảo mắt nhìn từ đầu đến chân đối phương rồi lạnh giọng nói:

“Tôi nói sao tự nhiên cậu đòi rút lui, thì ra đã gặm cà rốt rồi. Họ Lưu là dạng người gì, cả công ty ai mà không biết. Cậu không sợ miếng cà rốt đó sặc chết cậu à? Đến lúc đó đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”

Sắc mặt Lý Tuấn Trạch thoáng thay đổi, cũng không khách sáo nữa:

“ Anh Trương , em nhận sai, nhưng anh thử nghĩ xem, chuyện này chỉ trách mình em được sao? Em theo anh đã một năm rưỡi rồi, đóng phim cũng chỉ được đi làm nền, ca hát thì không có bài tử tế, chụp hình toàn cho mấy tạp chí không ai biết đến. Nếu chính anh không có năng lực, chẳng lẽ còn muốn em treo cổ chết theo anh cùng một chỗ?”

Nói ra hết nỗi bực trong lòng, Lý Tuấn Trạch cảm thấy nhẹ cả người, nhìn Trương Gia Thụ từ trên xuống, tiếp tục:

“ Anh Trương , em cũng nói thẳng nhé, không biết anh dùng cách gì mà vào được Vân Hoa, nhưng với năng lực như anh, thật sự không nên làm người đại diện, chỉ tổ lãng phí thanh xuân tụi em thôi.”

Lúc nãy Trương Gia Thụ còn chỉ là tức giận, giờ đã hóa thành nổi điên. Mặt đỏ gay, tay chỉ vào Lý Tuấn Trạch run lên:

“Lý Tuấn Trạch, cậu nói bậy! Cậu tin không, tôi tùy tiện vớ một người ngoài đường cũng có thể đẩy nổi thành sao. Cậu không nổi được là do bản thân cậu không có bản lĩnh!”

“Không có năng lực á?” – Lý Tuấn Trạch nổi đoá – “Tôi có mặt, có dáng, biết hát, biết nhảy, tôi thiếu cái gì? Cả công ty có ai hơn tôi không? Vậy mà từng đứa đều nổi cả rồi!”

Anh ta chỉ thẳng ra đường: “Anh đi mà tìm! Tôi cũng muốn xem thử anh có thể đẩy được ai nổi lên!”

Trương Gia Thụ ban đầu chỉ nói bừa, giờ thành cưỡi lưng hổ khó xuống. Sắc mặt âm trầm, đảo mắt nhìn quanh. Lúc này trời nắng đỉnh điểm, đường phố chẳng có mấy người đi lại, toàn là mấy người vớ vẩn.

Lý Tuấn Trạch càng đắc ý, nói:

“Anh Trương , đây là lần cuối em gọi anh là ‘anh’. Về soi gương đi, rửa mặt tỉnh táo lại đi. Rút khỏi giới này là lựa chọn sáng suốt nhất với anh đó.”

Trương Gia Thụ tức đến mức bốc khói cả bảy khiếu, muốn phản bác. Hơn một năm qua, dù không giành được tài nguyên tốt, nhưng đối xử với Lý Tuấn Trạch cũng không tệ. Ai ngờ trong mắt đối phương, mình chẳng có tí công lao nào.

Đúng lúc này, từ cửa tiệm bánh ngọt gần đó bước ra một chú gấu bông Teddy, tay cầm xấp tờ rơi, vừa thấy người là liền hô lớn:

“Tiệc ngọt ngon tuyệt! Khai trương giảm 50%! Mọi người đi ngang nhớ ghé vào nếm thử nha!”

Vừa nghe thấy giọng nói đó, ánh mắt Trương Gia Thụ lập tức sáng lên. Anh liếc nhìn chú gấu Teddy cao lớn, đoán người mặc trong đó chắc cũng không thấp, liền nói:

“Vậy thì nhìn kỹ đi, cho dù là một con gấu, ông đây cũng có thể đẩy lên làm siêu sao cả ngày!”

Nói xong là đi thẳng đến chỗ chú gấu Teddy. Lý Tuấn Trạch cười khẩy đầy mỉa mai, ném lại một câu:

“Thần kinh, anh tưởng mình là tổng giám đốc Vân Hoa chắc?!”

Nói rồi quay đầu bước đi, không buồn đôi co thêm. Anh ta đang chuẩn bị để nổi tiếng, đâu thể phí sức cãi nhau ngoài đường. Nếu không vì hôm nay Trương Gia Thụ cứ dai như đỉa, anh ta đã không phải bẽ bàng như vậy.



Phía bên này, Trương Gia Thụ đã bước tới trước mặt chú gấu Teddy. Gấu Teddy nhìn anh từ trên xuống, nhanh chóng đưa một tờ rơi tới, miệng nói:

“Soái ca ơi, tiệc ngọt nè, khai trương có giảm giá 50% đó nha ~”

Nghe giọng trong trẻo gọi mình là “soái ca”, Trương Gia Thụ hơi sững người. Anh cầm lấy tờ rơi, nói:

“Cậu tháo đầu ra cho tôi nhìn chút.”

Gấu Teddy ngạc nhiên lắc đầu nguầy nguậy:

“Soái ca à, không ăn tiệc ngọt thì thôi, chứ đừng tháo đầu tôi ra chứ, tháo ra là tôi ‘thăng thiên’ luôn á!”

Ban đầu Trương Gia Thụ vẫn còn đầy lửa giận, nhưng vừa nghe giọng nói mềm mại, lanh lợi đó, anh không nhịn được bật cười:

“Tôi đang nói đến cái đầu gấu Teddy này nè, ai nói muốn tháo đầu cậu?!”

Gấu Teddy lắc lư cái chân, vẻ mặt đắc ý, nói: “Không được đâu nha, tui là người phải mưu sinh bằng phát tờ rơi đó. Tờ rơi chưa phát hết, khách cũng chưa đến, làm sao tui có thể tự tiện nghỉ việc được chứ, soái ca à~ Nếu anh tò mò quá thì cứ vào tiệm ngồi chơi, đợi tui tan ca rồi sẽ tháo xuống cho anh coi nha~”

Trương Gia Thụ ngẩng đầu liếc nhìn nhà hàng kia, đại khái là một tiệm cơm kiểu Tây trang trí khá tinh tế, thoạt nhìn không hẳn xa hoa gì cho cam. Nhất là lúc này bên trong không có lấy một bóng khách, mấy nhân viên phục vụ thì túm tụm tán gẫu ở quầy bar.

Trương Gia Thụ quay đầu lại, nhìn Gấu Teddy, nhẹ nhàng nói: “Ok luôn, trưa nay tôi bao trọn tiệm. Giờ cậu có thể tháo cái mũ ra cho tôi nhìn thử một cái rồi đấy.”

Gấu Teddy sửng sốt. Dù không thấy được vẻ mặt bên trong lớp vỏ thú bông, nhưng nhìn cử chỉ là thấy rõ sự bất ngờ: “Đại soái ca ơi, anh nhìn kỹ đi, chỗ tụi tui là tiệc đứng mà, một mình anh bao kiểu gì chớ?”

“Lão tử có tiền, thích thì chiều.” Trương Gia Thụ thản nhiên đáp, bước thẳng vào cửa tiệm, nói vài câu với nhân viên rồi rút thẻ ngân hàng đưa ra. Một nhân viên khác đi ra ngoài, vẫy tay gọi nhỏ: “Vân Kỳ! Mau vô đây! Người ta bao trọn tiệm thiệt nè, trưa nay khỏi làm!”

Trương Gia Thụ ung dung ngồi xuống một bàn ăn. Theo lý thì tiệc đứng sẽ không có phục vụ tận nơi, nhưng có lẽ vì khí chất “bao trọn gói” của anh quá bá đạo nên mấy nhân viên cũng nhiệt tình bày biện thức ăn đầy bàn cho anh luôn.

Trương Gia Thụ chỉ nhấp một ngụm nước lọc nguội, ngẩng đầu hỏi: “Giờ có thể tháo mũ xuống được chưa?”

Gấu Teddy chậm rãi đi tới, than nhẹ một tiếng: “Haiz, soái ca, gu của anh thật sự rất độc đáo nha~” Vừa nói vừa đưa tay tháo lớp mũ bông của mình ra. Nhưng ai ngờ cái mũ đó quá chắc chắn, một mình cậu không xử lý nổi, hai nhân viên phục vụ thấy thế mới chạy lại giúp. Cả ba người vất vả một hồi mới tháo được.

Vì kéo hơi mạnh tay, nên đến khi cái đầu lộ ra thì người bên trong còn lảo đảo một cái.

Trời thì nóng, bị bịt đầu cả buổi, thiếu niên vừa lộ mặt ra là mồ hôi đầm đìa, tóc ướt dính bết, cậu hất tóc một cái, rồi cười rạng rỡ với Trương Gia Thụ.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Trương Gia Thụ mở to mắt không thể tin nổi. Trong đầu anh hiện lên vô số từ ngữ đẹp đẽ: nào là "ngọc thụ lâm phong", "tuấn tú hơn Phan An", "mỹ thiếu niên tiêu sái như gió", nào là “ngẩng đầu nhìn trời, ngời sáng như cây ngọc trước gió”… Cuối cùng, cả dòng cảm xúc được cô đọng lại trong một câu: “Sơn cùng thủy tận, liễu ám hoa minh một thôn.”

Trong giới giải trí đúng là không thiếu soái ca, huống chi Trương Gia Thụ lại lớn lên trong môi trường đầy rẫy mỹ nam mỹ nữ, nên mấy thần tượng mà các cô gái trẻ mê đắm, trong mắt anh cũng chỉ là tầm thường.

Nhưng hiện tại, chỉ một ánh nhìn đã khiến anh choáng ngợp. Cảm giác “ánh sáng chiếu rọi” ấy khiến anh không kìm được phải hỏi: “Cậu, cậu tên gì?”

Thiếu niên vẫn mặc bộ đồ Gấu Teddy nghiêng đầu nhìn anh, làn da trắng mịn đến gần như trong suốt, nét đẹp chỉ thiếu niên mới có, không tì vết lại rạng ngời sức sống. Mồ hôi lấm tấm rơi, mặt còn hơi ửng đỏ. Không khó hiểu vì sao mấy nhân viên phục vụ bên cạnh cứ nhìn trộm mãi, thậm chí còn ân cần đưa khăn định lau mồ hôi giúp cậu.

Thiếu niên cười nhẹ, hất tóc, đưa chiếc mũ bông khổng lồ cho Trương Gia Thụ: “Soái ca, tặng anh nè.”

Khoảng cách gần thế này, từng đường nét khuôn mặt hoàn hảo lại càng rõ ràng hơn. Trước giờ Trương Gia Thụ luôn nghĩ "thượng đế thiên vị" chỉ là cái cớ mà người nghèo biện hộ, nhưng giờ anh biết: đúng là có người được ông trời ưu ái thật, ban cho tất cả điều tốt nhất—giống như thiếu niên đang đứng trước mặt anh lúc này.

Đây chính là cơ hội của anh. Trương Gia Thụ nghĩ thế, giọng cũng dịu dàng hơn hẳn: “Cậu tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?”

Thiếu niên Gấu Teddy thoáng lộ vẻ ngượng ngùng, liếc nhìn anh mấy lần, rồi ho nhẹ một tiếng: “Cái đó… soái ca, em vẫn là vị thành niên, chỉ bán nghệ, không bán thân đâu nha~”

Trương Gia Thụ bật cười, nhướng mày: “Bán nghệ? Mặc đồ thú bông cũng tính là nghệ à? Trong tiệm không phải có sân khấu sao, lên hát cho tôi một bài được không?”

Thiếu niên càng thêm lúng túng, vội xua tay: “Soái ca, em thật sự còn nhỏ mà!”

Trương Gia Thụ nheo mắt, cố tình trêu: “Vậy thì ông chủ của tiệm này thuê lao động trẻ em rồi, tôi có nên gọi điện báo cảnh sát để cứu vớt thế hệ tương lai nước nhà không đây?”

Thiếu niên Gấu Teddy cười hì hì, không nói gì. Trương Gia Thụ thấy cậu sắp sợ đến nơi mới dịu giọng: “Chỉ một bài thôi mà? Tôi còn giúp cậu phát tờ rơi đó nha~”

“Được rồi, một bài thôi đấy~” Thiếu niên bật cười, nhảy chân sáo lên sân khấu. Kế tiếp, Trương Gia Thụ suýt phun cả ngụm soda trong miệng—thiếu niên cất tiếng hát bài “Chúng ta tổ quốc là hoa viên”! Ca khúc mà ai cũng thuộc làu!

Không thể không nói, bỏ qua phần chọn bài, thì giọng hát của cậu thực sự không tồi.

Trương Gia Thụ vừa nghe vừa dở khóc dở cười, vẫy tay bảo xuống. Thiếu niên cười toe, nhảy xuống, nói: “Soái ca, nói trước là chỉ một bài thôi nha~”

“Cậu đừng gọi tôi là soái ca nữa được không… Tôi còn biết rõ bản thân trông ra sao, nghe cứ thấy kỳ kỳ.” Trương Gia Thụ bất đắc dĩ, đưa danh thiếp ra, nói: “Tôi là Trương Gia Thụ, người đại diện của công ty Vân Hoa. Nhìn cậu cốt cách thanh tú như vậy, có hứng làm minh tinh không? Với gương mặt này của cậu, chắc chắn sẽ nổi như cồn.”

Thiếu niên lộ ra biểu cảm kiểu “muốn nói lại thôi”, nhìn ánh mắt của Trương Gia Thụ mà suýt nữa hiện nguyên hai chữ “lừa đảo”. Trương Gia Thụ lại đưa danh thiếp, nỗ lực chứng minh thân phận của mình, nhưng vẫn không thành công.

Thiếu niên thì nhận danh thiếp, nhưng miệng lại nói: “Soái ca, cảm ơn anh hôm nay đã mời ăn nha~ Nhưng em vẫn còn nhỏ, còn phải chăm chỉ học tập, ngày ngày tiến bước. Làm minh tinh gì đó… không nằm trong phạm vi cân nhắc của em đâu~”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play