Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ
Edit : Kalle
Trương Gia Thụ ngồi vắt vẻo trên ghế của mình, hai chân ngắn nhỏ dang rộng, tay cầm ly cà phê, mắt thì nhìn Tạ Vân Kỳ đang hí hửng gần như dán mặt lên cửa sổ, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
— Vân Kỳ, cậu đang nhìn cái gì mà phấn khích dữ vậy?
Tạ Vân Kỳ phấn khởi ngoái đầu lại, cười rạng rỡ như ánh mặt trời:
— Trời ơi, anh Trương , bây giờ tụi mình đang bay ở trên mây á! Rõ ràng lúc nãy ở dưới còn đang mưa, giờ lại chuyển sang nắng to rồi.
— Đây là lần đầu tiên em được đi máy bay đó, lại còn được ngồi hẳn khoang thương gia nữa chứ!
Hào hứng qua đi, Tạ Vân Kỳ hạ giọng hỏi nhỏ:
— Anh Trương , lần này tụi mình đi Thâm Thị là đi công tác đúng không, cái vé khoang thương gia này… có được công ty chi trả không vậy?
Vừa nghe câu này, Trương Gia Thụ đã đoán được cậu nhóc lo lắng điều gì, lườm một cái:
— Hỏi thừa, chứ chẳng lẽ cậu tự móc ví?
Nói thật lòng thì, một người là quản lý vô danh ít ai biết tới, người còn lại thì vẫn chỉ là thực tập sinh chưa chính thức debut, công ty làm gì chịu bỏ tiền cho bọn họ đi khoang thương gia. Nhưng Trương Gia Thụ vốn là người chịu không nổi cảnh kham khổ, tay vừa vung là quẹt thẻ mua luôn. Nói cho cùng thì, khoang phổ thông vừa chật vừa bí, chỗ ngồi làm sao chứa nổi cái cặp giò dài ngoằng của “nhóc con” nhà họ Trương? Ngồi mấy tiếng mà chân không duỗi nổi, đúng là cực hình. Đương nhiên, phần mềm lòng này của Trương Gia Thụ là tuyệt đối không bao giờ chịu thừa nhận, tuyệt đối không!
Nghe xong câu đó, Tạ Vân Kỳ cũng yên tâm hẳn, vừa ngắm cảnh bên ngoài, vừa rút điện thoại ra chụp hình lia lịa, tính khi xuống máy bay sẽ gửi cho Tề Quang xem. Nói sao nhỉ, đối với một người lần đầu tiên được đi máy bay, cái cảm giác đang “sải bước giữa tầng mây” này thật sự quá tuyệt vời.
Ngay cả cơm trên máy bay vốn chẳng ngon lành gì, Tạ Vân Kỳ cũng ăn sạch không chừa một hột, đến lúc máy bay hạ cánh vẫn còn nguyên cái mood phấn khích.
Vừa bước xuống, Trương Gia Thụ theo phản xạ rút khẩu trang và mũ ra đưa cậu, ai ngờ Tạ Vân Kỳ đã nhét gọn vào balo từ đời nào, còn bật cười:
— Anh Trương, bây giờ có ai nhận ra em đâu, đeo mấy cái này làm gì cho mệt~
Trước khi đi, Trương Gia Thụ còn cố ý dẫn cậu đi làm lại tóc một lần, quần áo thì chỉ chuẩn bị sơ sơ vài bộ, dù sao đến lúc thi đấu cũng phải mặc đồng phục chương trình phát. Chỉnh chu lại một chút thôi mà Tạ Vân Kỳ đã toát lên khí chất rực rỡ hẳn.
Trương Gia Thụ nghĩ cũng không sai, cho cậu nghỉ một đêm rồi hôm sau liền dẫn đến điểm báo danh. Vì bọn họ đến từ nơi khác nên không có xe riêng, chỉ còn cách gọi taxi đến địa điểm quy định. So với mấy tòa cao ốc hoành tráng, nơi báo danh trước mắt quả thật nhìn có phần cũ kỹ, giản dị.
Trên đường đi, Trương Gia Thụ không yên tâm dặn dò:
— Tới nơi rồi, báo danh xong là cậu sẽ bước vào giai đoạn huấn luyện hoàn toàn khép kín. Trừ khi bị loại, nếu không thì đến tận đêm chung kết cũng không được phép liên lạc với bên ngoài.
— Cậu phải nhớ, phải luôn lễ phép với các staff trong chương trình, từ nhiếp ảnh gia cho tới ekip hậu trường, ai cũng không được đắc tội. Người ta hay nói “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi”, chỉ cần cậu không cẩn thận thôi là họ cũng đủ khiến cậu khó sống bằng mấy cái chiêu âm thầm rồi đó.
— Nhưng mà cũng đừng quá lo. Dù Vân Hoa Entertainment không phải là tập đoàn che trời che đất gì, nhưng cũng không phải cái công ty rác rưởi để người khác bắt nạt dễ dàng đâu.
— Lần này Vân Hoa gửi tổng cộng bốn người đi tham gia show, ngoài cậu ra thì ba người kia là thực tập sinh thuộc đội hình debut được đào tạo bài bản. Tuy là cùng công ty, nhưng cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện thân thiết hay mong họ giúp đỡ gì. Mỗi người đều có con đường riêng, hiểu chưa?
— Cổ vũ động viên thì anh không nói dài dòng nữa. Vân Kỳ, cậu là người nửa đường mới bước vào giới, nói về kinh nghiệm hay EQ cũng chẳng bằng mấy người luyện tập mấy năm đâu. Cho nên mấy tập đầu đừng nghĩ nhiều, cứ làm tốt phần mình là được. Nổi tiếng hay không, thì còn xem ông trời có muốn nâng cậu một tay không thôi.
Nói xong, có lẽ thấy mình nghiêm túc hơi quá, Trương Gia Thụ vỗ nhẹ vai cậu, cười nói:
— Đừng áp lực quá, kể cả cậu không nổi được, anh vẫn giữ đúng lời hứa một tháng cho cậu một vạn, lương cơ bản vẫn còn đó.
Vốn đang căng thẳng vì bị dặn dò quá kỹ, nghe đến đây Tạ Vân Kỳ liền thở phào. Đúng vậy mà, cậu có gì phải sợ? Ngay từ đầu cũng đâu nghĩ sẽ nổi, chỉ cần làm tốt để xứng đáng với đồng lương mà Trương ca bỏ ra là được rồi.
Lần tuyển tú này do nền tảng Kình Ngư chủ trì, nhưng nơi tổ chức vòng loại cho các thực tập sinh lại không nằm trong công ty mà được thuê tạm bên ngoài. Dù sao cũng quá đông người, ký túc xá cũng là một vấn đề lớn.
Trương Gia Thụ có vẻ rất thân với người phụ trách ở đây, vừa bước vào cửa đã thấy một chị makeup trông rất lanh lẹ cười tươi rói đi đến, vừa gọi vừa trêu:
— Gia Thụ, lâu quá không gặp, dạo này anh mập lên đó nha~
— Biến đi, gia gia nhà cô đây là do "tâm rộng nên người cũng đầy đặn", ghen tị không được đâu! — Trương Gia Thụ cười mắng một câu, rồi kéo Tạ Vân Kỳ tới, nói tiếp:
— Đây là Tạ Vân Kỳ nhà tôi, Tần Tình, chị nhớ chăm sóc thằng nhóc giùm tôi nhé.
— Uầy, đẹp trai phết đấy chứ! — Tần Tình liếc nhìn Tạ Vân Kỳ một cái, ánh mắt lập tức sáng lên, còn quay sang trêu Trương Gia Thụ:
— Còn ngon hơn mấy đứa anh dẫn đến trước kia nhiều. Như cái thằng Lý Tuấn Trạch, chưa qua nổi vòng đầu đã bị đá rồi.
Nhắc đến Lý Tuấn Trạch là Trương Gia Thụ cụt hứng ngay, quay sang nói với Tạ Vân Kỳ:
— Đây là chị Tần Tình, phó đạo diễn của chương trình Thần Tượng Siêu Cấp, sau này trong chương trình mà gặp chuyện gì khó thì tìm chị ấy. Nhưng chị cũng bận lắm, đừng có làm phiền người ta hoài, nhớ chưa?
— Em chào chị Tần Tình ạ. — Tạ Vân Kỳ lễ phép chào, trong lòng thì hơi tò mò về mối quan hệ của hai người kia, nhìn kiểu gì cũng thấy thân thiết ghê gớm.
Tần Tình mỉm cười:
— Người bận rộn gì chứ, chị chỉ là chân sai vặt thôi mà. Đi nào, chị dẫn em vô phòng làm thủ tục.
Trương Gia Thụ chỉ có thể dừng bước ở đây, để Tần Tình dẫn Tạ Vân Kỳ đi tiếp vào trong. Cô vừa đi vừa hỏi han đủ thứ, câu nào cũng sắc bén như thể muốn moi sạch hết thông tin từ cậu ra. Đến phút cuối, cô đột nhiên nhìn thẳng vào cậu, cười như không cười nói một câu đầy ẩn ý: “Em trai à, vào rồi thì đừng có đơn thuần thật như vậy.”
Chẳng mấy chốc, Tạ Vân Kỳ đã hiểu ý cô là gì. Suốt dọc đường đi, ánh mắt dò xét của nhân viên không lúc nào ngớt. Mà vừa đặt chân vào phòng nghỉ, cậu lập tức thấy hai ba chục thực tập sinh đã ngồi sẵn bên trong. Vừa nhìn thấy cậu bước vào, ít nhất một nửa trong số đó lập tức nổi lên địch ý rõ rệt, nửa còn lại thì biểu cảm bình tĩnh, chẳng rõ là vì được huấn luyện tốt hay vốn dĩ chẳng thèm quan tâm—cũng khó mà nhìn ra được.
《Siêu Cấp Thần Tượng Tú》 tuy không phải là show tuyển chọn idol đình đám nhất trong nước, nhưng năm ngoái đài Quả Xoài tung ra 《 Thực Tập Sinh Toàn Dân》 đã khuấy đảo cả mùa hè. Nhờ vậy mà năm nay nhiều show tuyển tú lần lượt mọc lên như nấm.
Dù vậy, 《Siêu Cấp Thần Tượng Tú》 vẫn có một lợi thế lớn—nó được phát độc quyền trên nền tảng Kình Ngư, nơi chiếm thị phần người xem khủng nhất trong giới video online. Trong bối cảnh đa phần các chương trình tuyển chọn đều không lên được truyền hình quốc gia, nó vẫn có sức cạnh tranh đáng kể.
Show này chơi theo mô hình “idol nuôi dưỡng từ fan”, tức là thần tượng đi hay ở, có debut hay không, chiếm vị trí trung tâm hay không—mọi thứ đều do fan quyết định.
Nói trắng ra, đây là một cuộc chơi nuôi idol kiểu bỏ tiền thật. Suốt kỳ nghỉ hè này, họ sẽ chọn ra 100 thực tập sinh, đưa vào huấn luyện nội trú hoàn toàn, mỗi tuần chiếu một tập dài 120 phút, tổng cộng 10 tập. Cuối cùng, chỉ có 7 người được giữ lại.
Trước đó, Tạ Vân Kỳ từng nghe đồn rằng mấy chương trình kiểu này người thắng đều đã được định sẵn từ đầu, những người còn lại chẳng khác gì làm nền. Nhưng lần này, trước khi đi, Trương Gia Thụ từng nói: “Lần này không có kịch bản định sẵn, ai cũng có cơ hội.”
Câu này thật hay giả vẫn cần thời gian kiểm chứng. Vừa bước vào phòng, Tạ Vân Kỳ đã hơi lúng túng. Cậu theo bản năng liếc qua góc phòng—camera gắn khắp nơi—rồi lặng lẽ chọn một chỗ gần cửa ngồi xuống.
Cậu đảo mắt nhìn quanh, không biết nên mở lời thế nào, may là đây mới chỉ là phòng nghỉ. Rất nhanh, đến lượt bọn họ lần lượt vào phòng hóa trang. Có khoảng hơn chục chuyên viên trang điểm chia nhau phụ trách các thực tập sinh.
Tạ Vân Kỳ đi tới chiếc ghế trống duy nhất, vừa ngồi xuống thì chuyên viên trang điểm—một chị gái tầm đầu ba mươi, mặt mộc tóc buộc hờ—liền nâng cằm cậu lên nhìn một lượt, cười tươi nói: “Tuổi trẻ thật tốt, da dẻ không tì vết gì cả.”
Tạ Vân Kỳ chớp mắt, cười lễ phép: “Cảm ơn chị dễ thương khen em nha.”
“Cái miệng đúng là ngọt ghê,” chị chuyên viên nhướng mày, không biểu cảm quá vui hay quá lạnh, nhưng khi hóa trang thì làm rất tỉ mỉ. Trước khi cậu rời đi, chị còn khẽ gật đầu nói: “Ổn rồi, đứng dậy đi.”
Tạ Vân Kỳ cảm ơn xong liền theo nhân viên đi tiếp sang phòng kế bên. Đây là một căn phòng rộng rãi, bốn bức tường dán đầy gương toàn thân. Trừ mấy người quay phim ra thì chẳng có lấy một chiếc ghế, các thực tập sinh hoặc đứng, hoặc ngồi dưới đất chờ đợi. Đây chính là cơ hội cuối cùng để lộ diện trước khi bước lên sân khấu.
Tạ Vân Kỳ vừa vào, máy quay liền lia ngay cận cảnh. Mấy thực tập sinh vào trước reo lên một tiếng. Trong đó, một cậu mặc hoodie màu hồng phấn, đáng yêu khỏi chê, hét to nhất: “Oa, lại thêm một trai đẹp nữa rồi! Căng quá căng! Hello nha, mình tên là Đỗ Nhược, cậu có thể gọi mình là Nhược Nhược!”
“Chào mọi người, mình là Tạ Vân Kỳ.” Cậu nở nụ cười rạng rỡ.
Vừa dứt lời, bên kia lập tức ồn ào:
“Trời ơi, nhìn cái mặt non nớt ghê, năm nay bao nhiêu tuổi vậy?”
“Đẹp trai quá đi, cười lên càng mê. Tạ Vân Kỳ lại đây ngồi với bọn mình nè!”
“Cao ghê á! Mấy ông này chắc đều uống sữa bò Tây Tạng lớn lên chứ gì! Hu hu hu, mình thấy tổn thương 100 điểm luôn á!”
Nếu không phải mấy người này vừa nói chuyện vừa liên tục canh máy quay để “diễn”, Tạ Vân Kỳ suýt tưởng mình vừa bước vào đã nổi bạo rồi. Tuy là lần đầu tham gia chương trình, nhưng nhờ có kinh nghiệm làm thêm trước đây, cậu phản ứng rất nhanh: vừa trả lời khéo léo, vừa kín đáo khen ngược lại, tiện thể tranh thủ “tạo nét” nhẹ nhàng.
Phòng nghỉ mỗi lúc một đông, và nhan sắc lúc này bắt đầu phát huy sức mạnh. Giữa một rừng trai trẻ đẹp đẽ ngời ngời, Tạ Vân Kỳ vẫn rất nổi bật, đến mức các cameraman cũng không kiềm được mà lia máy sang cậu thường xuyên hơn.
Chẳng bao lâu, mấy thực tập sinh khác cũng để ý. Đỗ Nhược—cậu trai mặc hoodie hồng lúc nãy—bèn bước tới, cười tít mắt: “Tạ Vân Kỳ, cậu có căng thẳng không? Lát nữa tụi mình lên sân khấu rồi đó. Không biết lần đầu tiên thầy cô chấm điểm sẽ xếp hạng gì nữa, chứ mà dính F là tiêu đời á.”
Tuy chương trình đề cao vai trò fan quyết định tương lai idol, nhưng tập đầu tiên chắc chắn vẫn do các huấn luyện viên chấm điểm. Dựa theo kết quả này mà phân ký túc xá—ai được A thì hưởng sướng, ai F thì khỏi phải nói cũng biết…
Tạ Vân Kỳ tất nhiên hiểu rõ điều đó, nhưng vẫn mỉm cười: “Chỉ cần thể hiện hết được mặt tốt nhất của mình là được. Giờ lo cũng đâu giải quyết được gì.”
“Cậu giữ tâm thế tốt ghê á.” Đỗ Nhược bật cười, “Tôi thì chịu, tim đập loạn xạ từ nãy đến giờ luôn á!”
Tạ Vân Kỳ không nhịn được liếc cậu ấy một cái, thầm nhủ: Cậu mà căng thẳng thật á? Vậy thì có thể đừng cứ mỗi lần thấy camera là nháy mắt thả thính không? Tần suất cao đến mức tui muốn mỏi mắt dùm luôn rồi đấy!