Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ
Edit : Kalle
“Trời má… Vân Kỳ, cậu chắc không nhìn nhầm đấy chứ, đúng thật là chỗ này à?” Vốn dĩ ban đầu chỉ vì nghe nói chuyện này có vẻ mờ ám nên trong lòng lo lo, sợ Tạ Vân Kỳ bị lừa, Tề Quang mới cứng rắn đòi đi theo cho bằng được. Nhưng bây giờ đứng trước tòa cao ốc này, cậu ta đúng là há hốc cả mồm, trố mắt nhìn không chớp.
Tạ Vân Kỳ nghiêm túc đối chiếu lại địa chỉ, móc danh thiếp ra xem vài lượt rồi mới xác nhận chắc nịch: “Không sai đâu, chính là chỗ này.”
Tề Quang lập tức khoác vai cậu, cười hề hề nói: “Cái tòa này gọi là Trời Cao Building đấy nhé. Công ty Vân Hoa mà đặt trụ sở ở đây thì chắc chắn không thể là lừa đảo được.”
Người biết đến công ty Vân Hoa ở Hàng Thành không nhiều, nhưng Trời Cao Building thì đúng là ai cũng biết, ai cũng nghe danh. Tòa nhà này nằm ngay sát bờ sông Tiền Đường, là công trình kiến trúc mang tính biểu tượng của khu vực, từ lâu đã là điểm đến mơ ước của bao người đang “bay nhảy”. Tề Quang nhịn không nổi mà lẩm bẩm: “Vân Kỳ, hay là thôi, tôi không vào nữa đâu…”
“Sao đấy? Không phải lúc nãy còn nói sẽ đi cùng tôi cơ mà?” – Tạ Vân Kỳ ngạc nhiên hỏi lại.
Tề Quang cười hề hề, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù: “Tôi phải tỉnh lại đã… Với cái bộ dạng này của tôi, thật sự không xứng bước chân vào chỗ sang chảnh thế đâu…”
Tạ Vân Kỳ chỉ biết trợn trắng mắt, kéo thẳng cậu bạn cùng bước vào tòa nhà. Tề Quang thì vẫn cười khoái chí. Hai người vừa cười nói vừa đi tới quầy lễ tân, cô lễ tân ngẩng đầu liếc nhìn Tạ Vân Kỳ một cái, rồi ngay lập tức sững người tại chỗ.
Tề Quang quen rồi nên chẳng ngạc nhiên gì, cười hí hửng, ghé lại gần hỏi: “Chào chị xinh đẹp, bọn em muốn lên lầu 18 để đến công ty Vân Hoa phỏng vấn, có cần đăng ký trước không ạ?”
Cô lễ tân hoàn hồn lại, chắc là bị nhan sắc hớp hồn nên không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, ngược lại còn dịu dàng hỏi: “Cho hỏi hai bạn đã có hẹn trước chưa?”
“Dạ có ạ, là với anh Trương Gia Thụ của công ty Vân Hoa. Đây là danh thiếp của anh ấy.” – Tạ Vân Kỳ đưa danh thiếp qua.
Cô lễ tân nhìn qua danh thiếp rồi gọi điện xác nhận. Xong xuôi, cô mới mỉm cười nói: “Đi theo tôi, tôi đưa các bạn lên.”
Tề Quang vội khoát tay cười: “Không cần đâu ạ, bọn em tự lên được rồi!”
Cô lễ tân bật cười khúc khích, rồi quét thẻ để mở cổng kiểm soát cho hai người. Sau khi vào bên trong, thang máy cũng phải quét thẻ mới bấm được tầng mong muốn. Cô lễ tân nhiệt tình giải thích: “Trong tòa nhà Trời Cao có nhiều công ty khác nhau, để tránh ảnh hưởng qua lại, thẻ nhân viên chỉ được phép lên đúng tầng công ty mình. Chúc hai bạn một ngày tốt lành, tạm biệt nhé!”
Tạ Vân Kỳ và Tề Quang cùng vẫy tay chào tạm biệt. Đợi cửa thang máy vừa đóng lại, Tề Quang không nhịn được mà trầm trồ: “Trời ơi, nghiêm ngặt cỡ này luôn ấy hả? Sau này tôi cũng muốn đến đây làm việc nữa, nhìn đã thấy đẳng cấp, khí chất ngút trời rồi!”
Tạ Vân Kỳ cũng gật gù, trong lòng thầm nghĩ đúng là đẳng cấp thật. Dù gì cũng là học sinh cấp ba vừa mới tiếp xúc xã hội, còn thiếu hiểu biết nhiều, nhưng nhìn sơ qua thế này chắc không phải lừa đảo đâu nhỉ. Nếu mà lừa đảo thì đầu tư tới mức này đúng là hơi bị lãng phí đấy…
Bất kể thật hay giả, nếu lát nữa có bắt đóng tiền huấn luyện, tiền học bồi dưỡng gì đấy, thì cậu tuyệt đối sẽ không bỏ tiền ra đâu. Tạ Vân Kỳ âm thầm hạ quyết tâm, lúc này thang máy cũng vừa đến tầng 18.
Cửa thang máy vừa mở ra, một bóng người quen thuộc đã đứng đợi sẵn bên ngoài, thấy hai người liền nở nụ cười rạng rỡ gọi lớn: “Vân Kỳ, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Nào nào, theo tôi vào văn phòng trước đã!”
Nói xong, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, anh kéo Tạ Vân Kỳ đi thẳng vào bên trong. Rẽ trái rẽ phải loằng ngoằng một hồi, ba người cũng đến trước cửa một căn phòng nhỏ. Vừa mở cửa ra đã thấy bên trong bày đầy tư liệu lộn xộn. Gọi là lộn xộn cũng đúng, vì không chỉ bày bừa mà còn như bị vứt bỏ, rõ ràng là chủ nhân chẳng mấy yêu quý đống này, có mấy chỗ còn bám cả bụi bẩn.
So với gọi đây là văn phòng, chi bằng nói thẳng là một phòng chứa đồ còn hơn. Sắc mặt Tạ Vân Kỳ không đổi, nhưng Tề Quang thì lén kéo tay áo cậu thì thầm: “Tôi rút lại lời vừa rồi, ông này nhìn kiểu gì cũng giống kẻ lừa đảo thật…”
Còn người bị nghi là “lừa đảo” – Trương Gia Thụ – thì lại cực kỳ hào hứng. Từ khi nhận được cuộc gọi của Tạ Vân Kỳ hôm qua, anh đã ở trạng thái hưng phấn không ngừng. Dẹp sạch đống đồ trên bàn tạo ra một khoảng trống, anh phấn khởi nói: “Nào nào, ngồi đi, chúng ta nói chuyện hợp đồng trước nhé!”
Tạ Vân Kỳ ngồi xuống, chẳng vòng vo gì, hỏi thẳng: “Anh Trương đẹp trai, hôm qua anh nói một tháng một vạn tệ, còn bao ăn bao ở. Là thật hả? Không phải lại làm mấy trò bán hàng đa cấp đấy chứ?”
Trương Gia Thụ hoàn toàn không ngờ cậu mở miệng ra là hỏi thẳng thế, đến mức quên luôn mấy lời định sẵn trong đầu, vội vàng xua tay: “Nói bậy gì thế, cái gì mà bán hàng đa cấp? Nhìn mặt anh giống người xấu lắm à? Vân Hoa là công ty lớn đấy, trước khi đến đây cậu không lên mạng tìm hiểu thử à?”
Tạ Vân Kỳ gãi gãi mũi, còn chưa kịp nói thì Tề Quang đã chen vào: “Tìm thì tìm rồi, đúng là công ty lớn thật, nhưng trên mạng ghi Vân Hoa đặt trụ sở ở Bắc Kinh cơ. Còn chỗ anh ở Hàng Thành thì rốt cuộc là thật hay giả?”
Trương Gia Thụ mặc kệ Tề Quang, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Vân Kỳ hỏi: “Nếu cậu nghi ngờ tôi là kẻ lừa đảo, thì hôm nay còn đến đây làm gì?”
Tạ Vân Kỳ thấy anh hỏi nghiêm túc, cũng thẳng thắn trả lời: “Tuy nghi ngờ thật, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy anh không phải người xấu.”
Trương Gia Thụ vừa nghe câu ấy đã bật cười ha hả, không nói nhiều liền xoay người ra ngoài một chuyến, lúc quay lại tay ôm cả xấp giấy tờ — toàn bộ đều là bản gốc, y chang nhau, anh thẳng tay trải ra trước mặt hai đứa nhỏ, dõng dạc tuyên bố: “Văn phòng Vân Hoa ở Hàng Châu là chính quy tuyệt đối, nếu không tin thì cứ từ từ tra, từ từ xem, yên tâm đi, anh đây thời gian còn đầy.”
Tạ Vân Kỳ không khách sáo gì, chăm chú từ đầu tới cuối kiểm tra hết một lượt, lúc này mới gật gù yên tâm nói: “Trương soái ca, giấy tờ thì không có vấn đề gì, nhưng mà cái vụ anh nói một vạn đồng bao ăn bao ở lúc nãy…”
Còn chưa nói xong, Trương Gia Thụ đã trừng mắt cắt lời: “Tiểu bằng hữu Tạ Vân Kỳ, sau này tuyệt đối đừng gọi anh là ‘soái ca’ nữa, trước mặt em mà nghe hai chữ đó là anh chịu không nổi, gọi ‘ anh Trương ’ được không?”
Tạ Vân Kỳ nghe mà ngơ ngác, thầm nghĩ trên đời này còn có người không thích được gọi là soái ca á? Nhưng vẫn rất nghe lời mà sửa cách gọi: “ Anh Trương , vậy còn cái vụ một vạn kia…”
“Một vạn mỗi tháng, bao ăn bao ở, ăn mặc đi lại anh lo hết. Nói được làm được.” Trương Gia Thụ nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt.
Mắt Tạ Vân Kỳ lập tức sáng lên — một tháng một vạn, nghỉ hè hai tháng là kiếm được hai vạn, vậy ít nhất tiền sinh hoạt cho cả năm học cũng lo xong, bà nội không cần phải nhọc lòng nữa.
Nhưng cậu vẫn hơi do dự, ngập ngừng hỏi: “Vậy... em cần làm gì? Em không biết nhảy, không biết hát, không biết diễn, nói thật là chẳng biết gì hết… Công ty đâu thể nuôi người rảnh rỗi, đúng không?”
“Nói thêm nữa thì em cũng vẫn đang là học sinh, nghỉ hè thì còn dễ, chứ đến khi khai giảng rồi em vẫn phải đi học, còn phải thi đại học, đâu thể ngày nào cũng đi làm được.” Tạ Vân Kỳ thật thà nói ra nỗi băn khoăn.
“Đúng vậy! Vân Kỳ vẫn là vị thành niên đấy nhé, mấy thứ phạm pháp phi pháp gì đó thì tụi anh tuyệt đối không dính vô đâu.” Tề Quang chen vào góp lời.
“Anh là người đại diện, nếu em cái gì cũng biết rồi, thì đã nổi đình nổi đám nửa bầu trời rồi, còn cần gì đến anh? Học sinh thì càng không sao, bây giờ giới trẻ đang hot kiểu ‘tiểu thịt tươi’ mà, vừa học vừa làm minh tinh chẳng ảnh hưởng gì.” Trương Gia Thụ bật cười, rút từ trong túi ra một bản hợp đồng, tiếp tục nói: “Ký hợp đồng đi, ca hát, nhảy múa, diễn xuất gì anh cũng sẽ dạy. À đúng rồi, em đầy 16 tuổi rồi nhỉ?”
“Rồi ạ, mới tháng trước vừa tròn 16.” Tạ Vân Kỳ vừa trả lời vừa chăm chú xem bản hợp đồng, trước đó bọn họ cũng đã điều tra khá nhiều, hai đứa nhỏ dán sát đầu vào nhau xem kỹ từng dòng, thật sự không thấy có vấn đề gì. So với mẫu hợp đồng quản lý trên mạng, bản này còn rộng rãi hơn nhiều, thời hạn chỉ ba năm, dù rằng tỷ lệ chia là 9:1 hơi khắt khe, nhưng tiền vi phạm hợp đồng chỉ có 1 triệu.
1 triệu đối với Tạ Vân Kỳ là con số trên trời, nhưng vấn đề là cậu vẫn chỉ là học sinh, ba năm thời gian dù có bị “đóng băng” cũng không coi là lãng phí. Hơn nữa, mỗi tháng kiếm được một vạn thì sao có thể gọi là “đóng băng” được chứ?
Nhìn biểu cảm của hai đứa nhỏ, Trương Gia Thụ bật cười: “Sao rồi, anh có lừa tụi em đâu. Hợp đồng như vậy, nếu không phải anh thật sự đánh giá cao em, tuyệt đối đã chẳng mang ra.”
Tạ Vân Kỳ nhìn chằm chằm bản hợp đồng, trong lòng vẫn có chút lăn tăn. Giới giải trí, minh tinh… những thứ đó cách cậu quá xa, là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Cậu không biết một chữ ký này sẽ dẫn mình bước lên con đường thế nào.
Nhưng nghĩ tới bà nội ở nhà, Tạ Vân Kỳ hít sâu một hơi, từng nét một viết tên mình xuống — dù sao cũng chỉ có ba năm thôi, mà mỗi tháng còn có thể kiếm được tiền, vậy thì có gì phải sợ?
Khi thực sự đặt bút ký xong, tâm trạng cậu lại thấy nhẹ nhõm hẳn, ngẩng đầu nở một nụ cười sáng bừng với Trương Gia Thụ, nói rành rọt: “Trương ca, sau này xin anh chỉ bảo nhiều hơn ạ!”
Trương Gia Thụ nhìn dáng vẻ cậu bé, trong lòng lại một lần nữa cảm thán — đứa nhỏ này thật sự quá đẹp trai đi, khiến cái văn phòng đơn sơ này cũng như bừng sáng cả lên.
Anh cẩn thận cất kỹ bản hợp đồng, rồi mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi, theo Trương ca là có thịt ăn.”
“Hiện tại có một cơ hội, đúng lúc em đang nghỉ hè, anh muốn đưa em đi tham gia một chương trình tuyển tú. Dù không phải chương trình quốc dân đình đám như kiểu ‘Show giải trí lớn Tinh quang ’, nhưng đơn vị tổ chức là Kình Ngư Video — chắc em biết Kình Ngư rồi nhỉ? Một trong ba nền tảng video lớn nhất trong nước, độ hot của chương trình này sau khi lên sóng dù không bằng ‘Xướng vang ca khúc chủ đề ’, nhưng chắc chắn không phải dạng tầm thường đâu.”
Kình Ngư Video thì đương nhiên là họ biết, cái tên này gần như chiếm một nửa thị trường, danh tiếng vang xa.
Chỉ là Tạ Vân Kỳ ngạc nhiên hỏi: “Bây giờ đi tham gia luôn ạ?”
“Chương trình đó mười ngày nữa mới ghi hình lần đầu, anh có suất nội bộ có thể nhét em vào. Nhưng trước khi tham gia, em phải được đào tạo một chút ở công ty, không thể cứ là người thường mà bước lên sân khấu được — đến lúc đó camera lia tới mà còn chẳng biết đứng đâu thì tiêu.” Trương Gia Thụ dặn dò.
“Dạo này em cứ ở lại công ty, nhận huấn luyện nghiêm túc, đừng lãng phí cơ hội tốt mà anh kiếm được cho em.” Trương Gia Thụ nhìn thẳng cậu, hỏi: “Sao, có vấn đề gì không?”
Tạ Vân Kỳ lắc đầu lia lịa, đã ký hợp đồng rồi, đã nhận tiền rồi thì tất nhiên phải làm việc cho đàng hoàng. “Không vấn đề gì hết ạ, để em về nhà thu dọn đồ với báo cho người nhà một tiếng, rồi em đến luôn có được không?”
Trương Gia Thụ rất hài lòng với thái độ đó, gật đầu nói: “Lát nữa anh đưa em về, nếu người nhà em không yên tâm thì để anh đứng ra nói chuyện.”
Nói xong lại dặn thêm một câu: “Dù em có đẹp trai thật đấy, nhưng phải nhớ kỹ, trong giới giải trí, người đẹp không bao giờ thiếu. Em muốn kiếm tiền, muốn nổi tiếng, thì phải nỗ lực hơn người khác, phải nắm lấy mọi cơ hội thành công.”
Tạ Vân Kỳ vốn muốn nói mình thật ra chẳng hề muốn nổi tiếng, chỉ cần kiếm đủ mười vạn để trang trải học phí và sinh hoạt là quá đủ. Nhưng nghĩ lại, người trước mặt giờ cũng là sếp mình rồi, trước mặt sếp thì vẫn nên thể hiện chút tinh thần cầu tiến, thế là cậu nghiêm túc giơ tay làm động tác cổ vũ, hô: “Anh Trương , em hiểu rồi! Chúng ta cùng nhau cố lên!”
Trương Gia Thụ nào biết trong lòng cậu nghĩ gì, chỉ thấy ánh mắt cậu bé lấp lánh, khí thế bừng bừng, còn tưởng cậu khát vọng nổi tiếng lắm cơ. Thế là tâm trạng anh cũng được kéo theo, cười ha hả nói: “Không tồi! Giữ vững tinh thần như vậy, anh nhất định sẽ biến em thành lưu lượng hot nhất nước, thành siêu sao quốc dân luôn!”