Tôi quá khó khăn
Tác giả: Nhân Sinh Nhược Sơ
Edit : Kalle
Nếu bao trọn cả phòng, Trương Gia Thụ sẽ tùy tiện ngồi xuống ăn một chút, nhưng cái tính kén ăn của anh lại nổi lên — lúc thì chê sashimi không tươi, khi thì bảo thịt nướng quá khô, hoặc lại nói trái cây ở đây chẳng có miếng nào ngọt nổi.
Ăn được vài miếng, anh đã không nhịn được quay sang hỏi phục vụ:
“Cái cậu nhóc lúc nãy đâu rồi?”
Nhân viên phục vụ cười đáp:
“Đi lâu rồi anh ơi, cậu đó chỉ làm thêm thôi, lấy được tiền công là chuồn ngay, ở lại làm gì nữa.”
“Gì cơ, đi luôn rồi á!” Trương Gia Thụ tỏ vẻ không vui, hỏi tiếp:
“Cậu ta đi hướng nào thế? Sao tôi không thấy?”
Phục vụ hơi ngạc nhiên trả lời:
“Hết ca thì đương nhiên là đi cửa sau rồi, phía trước là lối khách đi cơ mà.”
Trương Gia Thụ nghĩ đến cái vẻ mặt đề phòng của cậu nhóc ban nãy, biết ngay là người ta không tin mình thật, cũng chẳng coi lời mình nói ra gì nghiêm túc. Thế là anh lại hỏi tiếp:
“Các cô có cách nào liên lạc với cậu ta không? Số điện thoại gì đó?”
Ai ngờ phục vụ lại đáp:
“Không có đâu ạ, chỉ là làm part-time thôi, lưu số làm gì.”
Bên này Trương Gia Thụ tức đến phát điên, trong khi bên kia Tạ Vân Kỳ thì cười tít mắt vì vui mừng — mới làm nửa ngày đã cầm được tiền lương, bảo sao mà không sướng! Cậu hôn lên tờ tiền, cười nói:
“Cảm ơn chịVương nhiều lắm ạ!”
Cô quản lý bị gọi là chị Vương cũng cười theo, nhìn bộ dạng phấn khởi của cậu mà cũng thấy vui lây, còn nhắc nhở thêm:
“Tiền lương nhận rồi thì mau mau về đi, cái ông khách kia kỳ quặc lắm, một mình bao cả phòng buffet, lại còn suốt ngày kéo em hỏi đông hỏi tây, ai mà biết trong đầu đang tính cái gì. Mấy lời kiểu muốn làm em thành minh tinh gì đó, nghe cho vui thôi, lừa mấy cô bé con thì được.”
Tạ Vân Kỳ biết chị ấy là lo cho mình, nên cười đáp:
“Yên tâm đi chị Vương , em là con trai mà, sao mà bị dụ được.”
Nhìn theo bóng Tạ Vân Kỳ đạp xe đi xa dần, Vương tỷ bĩu môi lẩm bẩm:
“Còn con trai cái gì, bé tí xíu như thế, hơn nữa thời buổi này biến thái kiểu nào chẳng có.”
Tạ Vân Kỳ cao ráo, chân dài, ngồi lên xe đạp cũng như cưỡi gió đạp mây, lướt như bay qua phố lớn ngõ nhỏ. Nhưng dù nhanh như vậy, mãi đến hơn một tiếng sau, khi trời bắt đầu nhá nhem tối, cậu mới về tới nhà.
Đây là vùng ngoại ô gần thành phố, nhìn xa giống như chung cư tầng tầng lớp lớp, nhưng thực ra toàn là những ngôi nhà nông thôn kiểu cũ. Tạ Vân Kỳ và bà nội sống ở tầng ba của một trong những dãy nhà đó.
Cậu còn cố tình đi đường vòng để mua một ít bánh tùng về, ba bước hai bước đã lên đến tầng ba. Vừa tới cửa, động tác khựng lại, không vào ngay.
Trước cửa có thêm một đôi giày da dơ bẩn, dính đầy bụi đất vàng, nhìn qua là biết chủ nhân không mấy chăm chút — đế giày đã hơi nứt, vết chỉ bung lên vì đi quá lâu.
Tạ Vân Kỳ nghiêng đầu, áp tai vào cửa, quả nhiên nghe được tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong.
“Mẹ à, chuyện này mẹ nghĩ lại đi, mẹ bệnh thế này đâu phải mới một hai ngày, cứ kéo dài mãi cũng không ổn. Giải phẫu sớm một chút là tốt nhất, xong rồi mẹ dọn sang nhà con ở luôn, phương phương bên đó cũng đồng ý rồi.”
Một giọng già nua khác lại lên tiếng:
“Chẳng phải chỉ là đục thủy tinh thể thôi sao, cũng đâu đến mức mù liền được. Với lại, nếu mẹ dọn đi thì để nháo nháo một mình lại sao mà xoay xở.”
Người kia thở dài, bất lực nói:
“Mẹ à, bệnh đục thủy tinh thể kéo dài đúng là không tốt đâu. Với lại, mẹ đâu chỉ có mỗi bệnh này, còn cao huyết áp rồi tiểu đường nữa, mẹ còn phải chăm sóc cả Nháo Nháo. Mẹ thật sự nghĩ mình vẫn còn là cô gái 17-18 tuổi à? Nháo nháo cũng lớn rồi, nếu nó biết, chắc chắn sẽ hiểu cho mẹ.”
“Quốc Khánh, chuyện này không được đâu. Nháo nháo sắp lên lớp 11 rồi, nếu mẹ đi rồi thì ai lo cho nó, nó còn phải thi đại học nữa đấy.”
Tạ Quốc Khánh thở dài, có chút chần chừ nói:
“Mẹ à, chuyện thi đại học của Nháo Nháo… con cũng đang định bàn với mẹ đây.”
“Sao cơ? Nháo Nháo là con trai duy nhất mà anh cả để lại, chẳng lẽ con không định lo cho nó?” Bà nội lập tức gặng hỏi.
Tạ Quốc Khánh lại thở dài, giọng mang theo chút bất lực:
“Mẹ cũng biết rồi đấy, mấy năm nay làm ăn khó khăn. Con với Phương Phương sáng sớm đã lọ mọ đi làm, cũng chỉ đủ nuôi cả nhà thôi. Giờ Vân Phi lớn rồi, tụi con còn phải lo mua nhà, mua xe cho nó nữa, không thì ai chịu gả cho. Nháo Nháo còn hai năm cấp ba, sau đó lại thêm bốn năm đại học nữa… con, con thật sự…”
Không gian im lặng một lúc lâu, giọng Tạ Quốc Khánh lại vang lên, nhỏ nhẹ:
“Mẹ à, con đâu phải không muốn lo cho nó. Anh cả mất bao nhiêu năm rồi, Nháo Nháo chẳng phải con nuôi lớn sao. Trong lòng con, nó chẳng khác gì con trai ruột cả. Nếu không phải thật sự không còn cách nào, sao con nỡ để nó còn nhỏ mà đã phải chạy vạy khắp nơi kiếm sống.”
“Là con không có bản lĩnh, Vân Phi cũng chẳng ra gì…” Tạ Quốc Khánh nói thêm, “Mẹ, con với Phương Phương bàn rồi, nếu mẹ có thể chuyển qua chỗ con ở, thì nhà bên này có thể bán trước, một phần lấy làm tiền học phí sinh hoạt cho nháo nháo, phần còn lại thì gom góp cho Vân Phi mua nhà mới. Con không lấy không đâu, số tiền đó cứ coi như mượn, sau này nhất định sẽ trả lại.”
Bà nội Tạ im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng:
“Không được đâu, căn nhà này là anh con để lại, để dành cho Nháo Nháo làm chốn đi về. Anh con với chị dâu cũng chỉ để lại được chừng này đồ đạc, giờ mà bán đi rồi, sau này Nháo Nháo biết ở đâu?”
“Trường học chẳng phải vẫn có chỗ ở đấy sao, lại đâu phải là Vân Phi vừa mới cưới vợ phải dọn ra ngoài. Cho Nháo Nháo về chỗ bọn con ở là được mà.” Tạ Quốc Khánh nói tiếp, “Mẹ à, mẹ cũng nghĩ cho Vân Phi đi, nó lớn hơn Nháo Nháo tận mười tuổi rồi mà đến giờ còn chưa có nổi mảnh tình vắt vai.”
Cuối cùng, bà nội Tạ yếu ớt đáp:
“Để mẹ nghĩ thêm đã…”
“Mẹ, mẹ cứ nghĩ kỹ đi, mẹ hiểu con mà.” Tạ Quốc Khánh nói vậy rồi đứng dậy, định rời đi.
Lúc này, Tạ Vân Kỳ hối hả chạy từ bên ngoài về, làm bộ như vừa mới từ ngoài đường về nhà, vừa hay đụng ngay Tạ Quốc Khánh đang xuống lầu. Chú hai Tạ tầm vóc trung bình, da đen sạm, tướng mạo chẳng giống Tạ Vân Kỳ chút nào, nhưng vừa thấy cháu quay về đã cười tươi rói:
“Nháo Nháo về rồi hả? Cả đầu mồ hôi kìa, mau lên nhà nghỉ đi con.”
“Chú hai.” Tạ Vân Kỳ cười chào một tiếng.
“Ê, chờ chút.” Tạ Quốc Khánh đột nhiên gọi với lại, lục lọi trong túi một hồi rồi rút ra tờ tiền đỏ chót, “Cầm lấy đi, ở trường đừng tiết kiệm quá mà không dám ăn. Hồi nhỏ anh con cứ ăn uống kham khổ, giờ người mới chẳng cao được mấy đây.”
“Cảm ơn chú hai!” Tạ Vân Kỳ vui vẻ nhận lấy, nhìn cái cách cậu ấy nhận tiền thành thạo là biết chuyện này không phải mới lần đầu xảy ra.
“Lên đi, nhớ bảo bà nội đừng ăn nhiều bánh tùng, cái đó ngọt lắm.” Tạ Quốc Khánh dặn dò xong mới chịu rời đi. Vân Kỳ đi ra cửa sổ nhìn theo, thấy chú hai cưỡi chiếc xe đạp điện đã cũ mèm rời khỏi, chiếc xe nhìn là biết đã dùng nhiều năm lắm rồi.
Cậu cúi nhìn tờ tiền trong tay, hít một hơi thật sâu rồi nhét vào túi, cười mở cửa bước vào nhà, trên tay còn cầm theo hộp bánh tùng, nói to:
“Nội ơi, xem con mua gì về này! Nhưng mà mình nói trước nha, mỗi ngày chỉ được ăn nửa cái thôi đấy, ăn nhiều quá mà mệt người thì con không mua nữa đâu!”
Sắc mặt bà nội vốn hơi buồn bã, vừa nghe thấy thế đã cười tươi:
“Có bánh tùng hả? Có phải mua ở tiệm nhà Cao Vinh không? Mùi thơm thế này chắc chắn là ngon rồi!”
“Chú hai vừa tới, mới vừa xuống lầu thôi, chắc bà chưa gặp trên đường nhỉ?” Bà lại hỏi.
“Vừa vặn gặp, chú còn cho con trăm ngàn nữa cơ.” Vân Kỳ vừa cắt bánh tùng vừa kể.
“Nó nên cho con, dù sao cũng là chú ruột con mà.” Bà nội lồm cồm đứng lên, mắt bị đục thủy tinh thể khiến thị lực giảm rõ rệt, tuy không đến mức không thấy gì nhưng làm chuyện gì cũng rất bất tiện.
Vân Kỳ nhìn mà trong lòng thấy xót xa, hỏi nhỏ:
“Nội, hay là mình đi mổ mắt trước đi?”
Bà nội nhấm nháp miếng bánh mềm thơm, nhẹ nhàng đáp:
“Nội già rồi, sợ nhất là đụng dao kéo lên người. Dù gì thì cái bệnh này cũng không chết được, cứ sống vậy đi.”
Vân Kỳ định mở miệng khuyên tiếp, nhưng lại thôi. Cậu hiểu, thật ra bà không phải sợ mổ, mà sợ nhà không kham nổi tiền. Ba mẹ mất sớm, ngoài căn hộ nhỏ này ra chẳng để lại gì. Bao nhiêu năm qua, Vân Kỳ tuổi còn nhỏ, không tìm được công việc tử tế. Tiền lương hưu của bà nội thì ít ỏi, nói đi nói lại, lời Tạ Quốc Khánh không sai—mấy năm nay là một mình chú ấy gồng gánh cả nhà.
Tắm rửa xong, nằm trên giường, Vân Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu cứ quay vòng những chuyện vừa rồi: bệnh của bà, chuyện của chú hai, và cả bản thân cậu nữa. Mới 16 tuổi, muốn học đại học, thì ít nhất cũng phải đợi 6 năm nữa mới có thể chính thức kiếm tiền.
Sáu năm... sao mà dài đằng đẵng, dài như hòn đá nặng trịch đè lên đầu nhà họ Tạ.
Đột nhiên, Vân Kỳ bật dậy, móc ra trong túi tấm danh thiếp ban sáng được phát. Không thể không nói, chỉ nhìn danh thiếp thôi cũng thấy rất gì và này nọ. Thiết kế mang đậm phong cách cảm xúc, nhìn sang chảnh mà không phô trương. Hoa văn ánh kim trên nền đỏ càng toát lên khí chất kín đáo nhưng đắt tiền, không hề rẻ tiền chút nào.
Cậu lôi cái điện thoại cũ của ông nội ra, nghĩ bụng: Tốt nhất là lừa đảo đi, đỡ phải phí tiền gọi.
“A lô, ai đó?” Đầu bên kia vang lên giọng nam ồm ồm, phía sau là nhạc xập xình ầm ĩ.
“À... chào anh đẹp trai, em là người ôm gấu Teddy ban ngày ấy, em muốn hỏi chút…” Vân Kỳ vội vàng lên tiếng.
“Gấu Teddy! Cuối cùng em cũng gọi nè, trời ơi anh chờ đến bạc cả đầu luôn ấy. Khoan đã, đợi anh chút…” Trương Gia Thụ lập tức tỉnh táo hẳn, bỏ rượu, không tán gái nữa, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nói chuyện, “Gọi anh là anh Trương là được rồi, thế nào? Về nhà suy nghĩ kỹ muốn làm minh tinh chưa?”
Nghe anh nói thế, Vân Kỳ lại thấy không đáng tin cho lắm, liếm liếm môi khô khốc vì hồi hộp, hỏi câu quan tâm nhất:
“Nếu làm minh tinh, mỗi tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nhớ tới cảnh ban ngày mình nóng nực mặc đồ thú nhồi bông đi làm, chắc hẳn là cực kỳ túng thiếu, Trương Gia Thụ chớp mắt một cái rồi hỏi lại:
“Em muốn bao nhiêu tiền?”
Vân Kỳ ước tính chi phí sinh hoạt của mình, dò hỏi:
“Mỗi tháng có được 3.000 không?”
“3.000?!” Trương Gia Thụ ngạc nhiên hỏi ngược lại, thật sự không ngờ lại là con số này.
Vân Kỳ còn tưởng mình đòi nhiều quá, nuốt xuống cảm giác thất vọng, nói nhỏ:
“Không được vậy thì… được bao nhiêu cũng được.”
“Anh cho em một vạn! Ngày mai tới chỗ này.” Trương Gia Thụ quả quyết nói, khoé môi nở nụ cười đầy ẩn ý.
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện này xây dựng nam chính theo hướng “ hệ trưởng thành ”, tính cách của Kỳ Kỳ nhà tui về sau cũng là kiểu trưởng thành như vậy đó. Giờ thì vẫn còn là trai nhỏ có hơi nghịch ngợm thôi ~