Trần Liễm chỉ nhàn nhạt “à” một tiếng, không rõ thần sắc nơi đuôi mắt khẽ nhướn kia rốt cuộc ẩn hàm ý gì.

“Ngươi làm sao biết được tên họ của ta?”

Hoá ra hắn một đường theo tới là để giải mối nghi hoặc trong lòng. Khương Nhiêu khi nãy im lặng đồng hành, kỳ thực trong bụng đã lặng lẽ suy tính đối sách. Giờ phút này trấn định trở lại, nàng thong dong mở miệng:
“Tất nhiên là từ chỗ Lý Hổ phó tướng biết được.”

Lời này hợp tình hợp lý. Lúc trước nàng thấy Lý Hổ cùng Trần Liễm tranh chấp, sau đó dò hỏi chút tên họ, cũng không phải chuyện lạ.

Nào ngờ hắn lại phản ứng cực nhanh, liền tiếp lời hỏi:
“Là hắn bảo ngươi tới đưa rượu?”

Tình cảnh Lý Hổ đối với Trần Liễm thái độ thế nào, không cần nói cũng biết. Thấy khó lòng thoái thác cho người khác, Khương Nhiêu dứt khoát đem trách nhiệm ôm vào người mình:

“Là chủ ý của ta. Vừa rồi gặp tiểu đồ đệ ngươi ngôn ngữ mang theo ái mộ với rượu thưởng nên ta muốn tự tay đưa tới, xem như đáp lại một phần tâm nguyện.”

Trần Liễm rốt cuộc cũng liếc nàng một cái, khẽ nói:
“Tiểu thư quả nhiên là người thiện tâm.”

Đây là lần đầu hắn gọi nàng là "tiểu thư", khiến Khương Nhiêu không khỏi suy nghĩ nhiều. Lời này liệu có phải lời khen thật lòng?

Đang mải nghĩ, lại nghe hắn tiếp tục hỏi:
“Lý Hổ nghe lời ngươi như vậy, mà hắn lại là phó tướng của thế tử Tĩnh An Hầu phủ, ngươi cũng là người của hầu phủ?”

Trần Liễm muốn dò xét thân phận nàng. Khương Nhiêu đón ánh mắt hắn, trong lòng lại thoáng trầm xuống. Nàng vốn là vị hôn thê do bệ hạ chỉ hôn cho Thái tử, tuy chưa thành thân nhưng trong mắt thiên hạ, nàng đã thuộc về Đông Cung. Giờ nếu nói ra thân phận thật, chỉ sợ hắn vì e dè Thái tử mà sinh lòng xa cách. Trong khi hiện tại tình thế giữa hai người mới tạm thời có chút khởi sắc.

Nàng trầm ngâm giây lát, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, đáp:
“Ngươi đã từng nghe qua mỹ danh của nhị nữ nhi Khương thị chưa?”

Trần Liễm thản nhiên nhìn nàng một cái, tựa hồ suy nghĩ rồi nói:
“Chỉ nghe nói đại nữ nhi của Khương Hầu gia học rộng hiểu nhiều, lời nói hành xử đoan trang.”

“Vậy còn nhị nữ nhi?” Khương Nhiêu theo bản năng truy vấn, “Ngươi chưa từng nghe qua sao?”

Trần Liễm buồn cười liếc nàng, đáp chậm rãi:
“Nghe nói vị ấy... danh tiếng tựa hồ không được tốt lắm, không đoan trang mấy.”

Khương Nhiêu lập tức sốt ruột, trừng mắt với hắn, tức giận nói:
“Làm sao lại không tốt? Làm sao lại không đoan trang?”

Không biết Trần Liễm có cố ý hay không, chỉ thấy hắn như thật sự nhớ lại mà đáp:
“Người ta đồn nàng dung mạo yêu mị, hành xử không mấy đoan chính.”

“Ngươi chưa từng gặp nàng, sao lại nói nàng không đoan trang? Đó đều là lời đồn vớ vẩn của dân gian."

Trần Liễm nheo mắt nhìn nàng, giọng có phần trêu chọc:
“Thế ngươi đã gặp qua nàng chưa?”

“Đương nhiên là gặp qua.” Khương Nhiêu vội nói, vẻ mặt chính trực:
“Đó là nhị biểu tỷ của ta. Dù dung nhan diễm lệ nhưng từ nhỏ đã được ma ma trong cung giáo dưỡng, lời nói hành vi đều hợp lễ, sao có thể nói là không đoan trang?”

Lời vừa dứt lại sợ hắn nghi ngờ, nàng liền bổ sung:
“Hai vị biểu tỷ ta hiện giờ đang ở chủ trướng phía trước, ta vốn định đi tìm các nàng.”

Trần Liễm nhìn về hướng chủ trướng, không nói gì thêm. Khương Nhiêu trong lòng giật thót, nhưng đành làm ra vẻ trấn định:

“Nếu ngươi không tin, vậy...” Nàng còn chưa dứt lời, đã bị hắn cắt ngang.

“Ta tin rồi.” Trần Liễm thu hồi ánh mắt, dừng lại trên người nàng:
“Đã là thân thuộc của Hầu phủ, vậy phải xưng hô thế nào?”

Khương Nhiêu giật mình, chợt nhớ đến con mèo trắng mình từng nuôi hồi nhỏ, dù sao cũng là tên giả nên nàng không nghĩ nhiều liền buột miệng:
“Người nhà thường gọi ta là... Tiểu Thất.”

Là tên con mèo nhỏ kia.

Nói xong, chỉ thấy Trần Liễm như hiểu ra điều gì, khóe môi cong nhẹ, mang theo chút ý cười không nói rõ.

***

Đêm đã khuya nhưng quân doanh vẫn vang âm thanh cười nói huyên náo.

Trong tiếng ồn ào, lời Trần Liễm nhẹ giọng lặp lại liền chui thẳng vào tai Khương Nhiêu:
“Tiểu Thất.”

Chỉ một tiếng gọi nhẹ, lại khiến người nghe ngứa ngáy tâm can.

Hắn chỉ thuận miệng kêu lên, giọng điệu chẳng mấy biến hóa, vậy mà cái tên giả mượn từ mèo nhỏ bị hắn nói ra, lại khiến Khương Nhiêu có phần không tự nhiên.

Nàng chỉ cảm thấy cảnh tượng này... dường như đã từng quen thuộc.

Ngay sau đó, trong đầu nàng liền hiện lên hình ảnh bản thân ôm con mèo trắng trong lòng, vừa vuốt ve vừa gọi khẽ: "Tiểu Thất ~."

Aaa... thật sự không nên tùy tiện lấy tên mèo đặt làm biệt danh.

Khương Nhiêu mặt hơi đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn hắn, đang định cáo từ rời đi. Nào ngờ trời không chiều lòng người, ngay lúc ấy phía đối diện gặp phải Lý Hổ.

Lý Hổ tựa hồ đang tìm nàng, vừa thấy nàng liền cả kinh, bước nhanh đến gần. Xác nhận là nàng không sai, hắn lập tức trừng mắt nhìn người phía sau:

“Trần Liễm, ngươi đi theo tiểu thư nhà ta là có ý gì?” Lý Hổ bước gấp đuổi tới, nhìn Trần Liễm đầy cảnh giác, khẩu khí cũng chẳng khách sáo.

Khương Nhiêu vốn nên thấy may vì gặp người quen, nhưng lời Lý Hổ vừa nói lập tức khiến lòng nàng trầm xuống.

Nàng chưa từng nghĩ Lý Hổ lại lỗ mãng như vậy. Bao nhiêu tâm tư nàng dùng để lấy lòng Trần Liễm, cuối cùng gặp hắn mở miệng nói lời chói tai như thế.

Chẳng phải chuyến này của nàng sẽ thành công cốc?

“Lý phó tướng, đừng thất lễ. Vị này là có lòng tốt, tiễn ta một đoạn đường.”

Lý Hổ vẫn không tin, ngữ khí càng thêm không thuận:
“Hắn thì có lòng tốt gì?”

“Lý phó tướng!”

Khương Nhiêu quát nhẹ một tiếng, nhưng không biết lời này có thể cứu vãn được bao nhiêu. Nàng bất an liếc sang Trần Liễm, lại thấy đối phương sắc mặt lạnh nhạt, không cảm xúc.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play