Mưa lớn tầm tã đổ xuống, cuốn trôi hết thảy xa hoa phú quý ở Vọng Nguyệt đài, rửa sạch những dấu vết từng huy hoàng.
Đây là tẩm điện xa hoa bậc nhất Đông Cung, cũng là nơi Thái tử năm xưa vì nghênh thú Thái tử phi Khương Nhiêu mà đặc biệt tu sửa.
Năm đó, chủ nhân Đông Cung thành thân với nữ nhi quyền thần, hôn lễ thập lý hồng trang, cảnh tượng huy hoàng tựa như mới hôm qua. Mà nay, thế sự xoay vần, trời đất đổi dời.
Bảy ngày hành hình ngoài kinh thành, thân tộc Khương thị gần như bị diệt sạch. Khương gia ba đời vọng tộc, xuất thân danh môn, quân quyền trải khắp, thế lực lan xa, liên lụy đến toàn cục. Thái tử Mục Lăng thủ đoạn độc ác, đến cả chi thứ cũng không buông tha.
Sau một phen tru diệt, binh quyền Khương gia rốt cuộc rơi vào tay Đông Cung. Trong triều, quan lại người người bất an, toàn kinh thành tràn ngập gió tanh mưa máu.
Tại Vọng Nguyệt đài.
Khương Nhiêu, nữ tử từng được xưng là đệ nhất mỹ nhân từ thuở mới cập kê, vinh quang gả cho Thái tử, kiều nữ được thiên mệnh ưu ái giờ đây chỉ còn tấm thân tiều tụy nằm liệt trên giường, dáng vẻ thê thảm không ai bằng.
Tóc tai nàng rối loạn, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, vì tuyệt thực lâu ngày mà thần trí tan rã. Từ lúc thánh chỉ ban xuống, nàng mong mỏi từng khắc được cùng gia tộc Khương thị đồng quy vu tận.
Hiện giờ, nàng thậm chí không còn muốn hỏi Mục Lăng vì sao lại làm vậy.
Vì sao? Vì binh quyền Khương gia, vì lòng dân quy thuận, vì Khương thị công cao át chủ. Nhưng tuyệt không phải vì Khương gia mưu phản.
Cái gọi là Vọng Nguyệt đài xây vì mỹ nhân, cái gọi là sính lễ giá trị liên thành, những lời yêu đương ngọt ngào năm xưa, hóa ra đều là từng mũi tên độc giấu trong vỏ ngọc.
Mỗi một mũi tên đều xuyên thẳng vào ngực thân nhân nàng.
Một tiếng sấm động trời vang lên, cửa tẩm điện bị đẩy ra. Mục Lăng khoác thường phục huyền sắc, hai tay đặt sau lưng, từ ánh mắt đến sắc mặt, không hề mang lấy nửa phần áy náy.
“Hôm nay nàng vẫn chưa ăn gì.” Hắn nói, khẩu khí mang vẻ quan tâm.
Nghe thanh âm kia, Khương Nhiêu liền sinh lòng bài xích. Nàng không còn chút khí lực để tranh luận nên dứt khoát nhắm mắt, làm ngơ không đáp.
“Nhiêu nhi, Khương gia tội nghiệt chồng chất, nay tru di cả tộc nhưng lưu lại nàng, là vì ta cầu khẩn phụ hoàng nên mới được ban ân. Về sau nàng vẫn là Thái tử phi tôn quý của triều đình, tương lai còn có thể là Hoàng hậu. Nữ tử Khương gia chẳng phải từ nhỏ đã được dạy làm mẫu nghi thiên hạ sao? Không ai thích hợp hơn nàng.”
Lời kế tiếp, Khương Nhiêu không nghe nổi một chữ. Trong đầu nàng chỉ quanh quẩn hai chữ "ban ân".
Hóa ra mạng của bao nhiêu tướng sĩ, bao nhiêu trung thần, đổi lại chỉ là chút ban ân vô tình từ đế vương.
Ban ân? Nàng làm sao tiếp nổi?
“Mục Lăng,” Khương Nhiêu nhẹ giọng, thanh âm mong manh như gió thoảng, “Kẻ thù ở trước mắt mà không thể giết, ngươi biết đó là tư vị gì không?”
Lời nói mặc dù yếu ớt nhưng Mục Lăng lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Ánh mắt nàng sắc lạnh, trái ngược hoàn toàn với thân thể suy nhược. Mỗi câu mỗi chữ như dao bén, khiến người không thể không đề phòng.
“Làm càn." Mục Lăng quát khẽ. Uy nghiêm của Đế vương gia chưa bao giờ cho phép ai mạo phạm.
Khương Nhiêu gắng sức chống thân mình dậy, nhìn hắn chằm chằm, dường như muốn từ ánh mắt hắn thấy chút áy náy, dù chỉ một thoáng.
Đáng tiếc, nàng chẳng thấy thứ gì.
“Ngươi nghĩ ta còn có thể tin ngươi như trước?” Khương Nhiêu cười lạnh, “Lưu lại ta chẳng qua là vì bảo toàn cho thanh danh Thái tử. Khương gia máu chảy thành sông, tướng sĩ vô tội chết không toàn thây, chẳng qua chỉ đổi lại một con cờ tốt dùng để tô vẽ cảnh thái bình.”
“Nữ nhi tội thần lại được khoan thứ, thiên hạ sẽ tán tụng Thái tử ngươi nhân từ. Điện hạ quả nhiên tính toán rất giỏi.”
Lời vạch trần thẳng thắn không để lại đường lui.
Mục Lăng ánh mắt lạnh lùng, gọi thẳng tên nàng: “Khương Nhiêu. Nàng xưa nay thông tuệ thì cũng phải biết nàng làm Thái tử phi đã giúp ta bớt bao nhiêu công sức. Ta phải cảm tạ nàng, cũng cảm tạ lão hầu gia đa mưu túc trí, nhưng nghìn phòng vạn phòng, lại không phòng được chính tế tử mình.”
Lời hắn, chữ nào cũng như dao, từng chữ một sắc bén vô tình.
Khương Nhiêu nghiến răng, dồn chút hơi tàn mà nói: “Muốn binh quyền, các ngươi có thể đường đường chính chính mà thượng triều thảo luận. Khương gia nắm binh quyền là để phòng thủ biên cương."
“Nực cười." Mục Lăng cắt lời, mặt âm trầm: “Binh quyền vốn thuộc về đế gia. Thế nhưng các tướng sĩ trong quân đều chỉ biết Khương gia, không biết hoàng thất, nếu cứ thế tiếp diễn, chẳng lẽ thiên hạ này cũng thuộc về Khương gia?”
Khương Nhiêu trong lòng lạnh lẽo: “Ngươi xử trí trung thần lương tướng như vậy, không sợ làm nản lòng những kẻ có chí trong thiên hạ sao? Không có Khương gia, ai giữ biên cương?”
“Mưu nghịch chính là mưu nghịch, ta chẳng qua là chém phản tặc. Nói gì đến thiên hạ thất vọng?” Mục Lăng cười nhạt, chơi đùa nhẫn ngọc trên ngón tay, giọng lộ rõ đắc ý: “Khương gia uy hiếp triều đình bao năm, giờ đã có Bắc Khuynh Vương chiến công hiển hách, dựa vào hắn cũng đủ phòng thủ rồi."
Thì ra là thế.
Khương Nhiêu lúc này mới hiểu, hắn đã sớm mời chào Bắc Khuynh Vương Trần Liễm, người duy nhất có thể chế trụ chiến thần Khương gia.