“Nha đầu này đưa tới rượu ngon gì vậy?”
“Ta sao biết?” Trần Liễm nhàn nhạt đáp, ngón tay khẽ xoa cằm, rồi nói thêm: “Người tự hỏi nàng đi.”
Khương Nhiêu không ngờ Trần Liễm lại đứng ra giải vây cho mình, sau một thoáng ngập ngừng liền lập tức bước lên, nhẹ nhàng dâng rượu, mỉm cười với vị lão bá: “Là rượu lan ủ từ hoa quả.”
Sau đó vội vàng bổ sung: “Rượu này do bên trên ban thưởng, mỗi trướng đều có phần.”
Một lời liền khiến sự xuất hiện của nàng hợp tình hợp lý, may mắn vị phó đô úy này cũng không truy vấn thêm. Ông chẳng những không sinh nghi mà còn tự mình rót một chén nếm thử, sau đó liền không ngớt lời khen ngợi, nói rằng rượu này mỹ vị.
Khương Nhiêu thấy tình thế đã tạm thời yên ổn, nhưng lại e ngại bản thân lưu lại bên ngoài quá lâu, sợ a tỷ sai người tìm đến lại càng khó giải thích, định mở miệng cáo lui.
Trước khi cất lời, nàng khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Trần Liễm.
Lúc trước ở ngoài trướng, sáng tối mông lung, nàng nhìn không rõ tướng mạo hắn. Giờ phút này, ánh nến soi rọi, dung nhan hắn liền hiện ra rõ ràng. Ngũ quan tuấn tú khó che giấu, mày mắt mang vẻ xa cách thanh lãnh, gương mặt sắc sảo, thân hình cao lớn nổi bật, quanh thân toát ra khí chất bẩm sinh của bậc cường giả.
Nữ tử thời nay, ai chẳng ngưỡng mộ người tài?
Chỉ là hiện giờ chức quan của Trần Liễm chưa cao, thế nhân chưa nhận ra hào quang ở hắn, nhưng Khương Nhiêu biết rõ tương lai hắn ắt sẽ chấn động triều dã. Nàng âm thầm khích lệ bản thân, nhất định phải sớm ôm cho chặt cọng rơm này.
Nàng đoán đối phương chưa phát hiện ra ánh mắt mình, liền tha hồ đánh giá hắn một phen, lần này có thể diện kiến đã là bước đầu tiên. Những việc khác, cứ từng bước mà tiến.
Nghĩ vậy, nàng dịu giọng nói:
“Trần phó đô úy, nay rượu đã đưa, thỉnh ngài từ từ dùng. Tiểu nữ xin phép cáo lui trước.”
Nói xong, lại hướng đối diện thi lễ đoan trang.
Lão bá kia thấy vậy liền vội vã đứng lên, tựa hồ có phần kinh hoảng, liên tục xua tay:
“Lễ này lão hủ nào dám nhận. Quả thật làm phiền cô nương đích thân đến một chuyến. Nếu cô nương đã muốn về trướng, A Liễm, sao còn chưa đứng dậy đưa tiễn người ta?”
Khương Nhiêu theo lời nhìn sang Trần Liễm, chỉ thấy hắn hơi nâng mắt, chẳng thèm nhìn nàng lấy một cái, dĩ nhiên cũng chẳng có ý muốn đứng dậy.
Khương Nhiêu thấy thế cũng không cưỡng cầu, mặt mày ôn hòa nói:
“Không dám làm phiền. Chỉ là một đoạn đường ngắn, không cần đưa tiễn.”
Dứt lời nàng liền xoay người rời khỏi doanh trướng, trong lòng mang theo vài phần tâm sự, vừa đi vừa hồi tưởng cẩn thận từng lời từng cử chỉ vừa rồi của mình.
Chưa đi được bao xa, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân vang lên. Nàng quay đầu, quả nhiên thấy Trần Liễm lặng lẽ theo sau.
“Nhị thúc bảo ta tiễn,” hắn hơi cau mày, khẩu khí có chút miễn cưỡng.
Khương Nhiêu gật đầu, không dám tự mình đa tình, chỉ mỉm cười nói:
“Vậy thì làm phiền ngài.”
Hai người một trước một sau mà đi, nhưng lại không nói gì thêm.
Dọc đường, cả hai đều trầm mặc. Mắt thấy đã đến gần chủ trướng, Khương Nhiêu muốn mở miệng lại thôi, lòng thầm nghi hoặc vì sao Trần Liễm vẫn chưa dừng chân.
Lại đi thêm vài bước nữa, phía trước đã lờ mờ có ánh sáng, nếu tiếp tục cùng xuất hiện e rằng không tiện.
“Đến đây là được rồi,” Khương Nhiêu đành dừng chân, khẽ mỉm cười, “Chủ trướng đã ở ngay phía trước, ngài quay về đi.”
Trần Liễm chưa lập tức rời đi mà đưa mắt nhìn nàng. Qua hồi lâu, chợt hỏi:
“Sao lúc này không gọi ta là tướng quân?”
Khương Nhiêu lập tức bối rối, vừa mới trấn định tâm tình lại bị câu hỏi ấy đánh tan, vành tai thoắt đỏ bừng, khẽ đáp:
“Vừa rồi là ta xưng hô sai.”
Xưng hô vốn không có gì sai, nhưng kết hợp với lời nói ban nãy của hắn, nay lại bất ngờ nhắc lại, thật khiến nàng không biết ứng đối ra sao.
Nàng vốn loanh quanh chốn khuê phòng, chưa từng trải qua trường hợp này, sao chịu được lời nói trêu ghẹo kia? Trong lòng nàng bối rối, chỉ cảm thấy mình đã hoàn toàn thua trận rồi.