Khương Nhiêu đành phải mặt dày nói với Trần Liễm:
“Thật sự xin lỗi, Lý phó tướng có lẽ chỉ lỡ miệng, mong công tử đừng để tâm.”

Hắn vẫn chẳng hé răng, chỉ hơi nâng mắt, trong thần sắc ẩn hiện một tầng hàn ý mỏng, khiến người ta đoán ra hắn đã dần mất kiên nhẫn.

Khương Nhiêu không dám rời đi, chỉ đành nhẫn nại chờ hắn hồi đáp. Nàng sợ hắn thật sự nổi giận, mà Lý Hổ thấy nàng như vậy, cũng không dám nhiều lời thêm. Mãi đến nửa ngày sau, Trần Liễm mới khẽ gật đầu, coi như miễn cưỡng có chút phản ứng.

Hẳn là biểu thị không truy cứu?

Khương Nhiêu lo Lý Hổ vạch trần thân phận giả của nàng, bèn mượn cớ nói:
“Đã làm phiền công tử đưa tiễn, xin mời công tử quay về.”

Nàng từng hồ đồ gọi hắn là “tướng quân”, chọc người chê cười, lúc này cân nhắc kỹ càng, cảm thấy cách xưng hô "công tử" tuy thô sơ nhưng lại không sai.

“Giờ tiểu thư lại gọi ta như vậy, bảo ta làm sao có thể thích ứng được?” Trần Liễm liếc nàng một cái, hiếm khi trào phúng một câu.

“Vậy... không biết nên xưng hô thế nào cho phải?"
Khương Nhiêu lông mi khẽ run, đương nhiên hiểu trong lời hắn có ẩn ý, chỉ là nhớ tới tình cảnh lúng túng lúc trước, nàng đành giả vờ ngây ngốc, làm như chẳng hiểu gì.

“Kêu thẳng tên đi, trước kia không phải ngươi cũng từng gọi rồi sao?”

Khương Nhiêu không biết lời này có phải mang theo ý gì khác không, môi mấp máy, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng:
“Trần Liễm.”

Khóe môi hắn cong lên, thản nhiên đáp một tiếng “Ừ.”

“Đi thôi.” Ánh mắt hắn rời khỏi nàng, giọng nói vang lên, nhưng dừng lại hai nhịp rồi lại bổ sung thêm một câu:
“Tiểu Thất.”

Hắn cũng gọi tên nàng.

Trong lòng Khương Nhiêu bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ lạ, chính nàng cũng chẳng rõ đó là thứ gì, chỉ biết ít ra có thể chắc chắn lúc nãy hắn thật sự không giận, nhờ vậy nàng mới yên lòng phần nào.

Lý Hổ đứng một bên nghe hai người nói chuyện, tuy không rõ nội tình nhưng thấy sắc mặt Trần Liễm tựa như có chút đắc ý, trong lòng Lý Hổ liền không thoải mái. Hắn cảm thấy tiểu thư nhà mình như đang bị khi dễ.

Hắn tiến lên vài bước, bất bình nói:
“Tiểu thư, người không cần khách khí với hắn như thế. Người chưa từng đến quân doanh nên không rõ, tiểu tử này cùng lắm chỉ là kẻ kiếm ăn thôi, ngày thường toàn chăm ngựa cho Thần Vương.”

Khương Nhiêu tức thì kinh hãi, suýt nữa quát hắn im miệng.

Thì ra Lý Hổ nghĩ nàng khách khí với Trần Liễm là vì hiểu lầm hắn có địa vị cao trong quân doanh. Vị phó tướng này đúng là không biết nhìn tình hình, lại còn lớn tiếng nói ngay trước mặt Trần Liễm.

Trần Liễm vốn đã xoay người rời đi, nghe thế liền dừng bước. Hắn quay đầu, thần sắc nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo dán chặt vào Lý Hổ.

Từ đầu đến giờ, hắn chưa từng lộ ra biểu cảm rõ ràng nào, nhưng lần này sắc mặt thật sự là không vui.

Lý Hổ thấy hắn có phản ứng, như được cổ vũ, giọng nói càng cao, mang theo khiêu khích:
“Tiểu thư thân phận tôn quý, sao phải hướng hắn cáo từ? Lúc nãy hắn rời đi còn chẳng quỳ hành lễ, đây đã là thừa hưởng đại ân rồi."

“Lý phó tướng, đừng nói thêm nữa."

Khương Nhiêu lập tức trừng mắt, nhưng Lý Hổ lại hoàn toàn chẳng biết nhìn sắc mặt, nói không hết lời thì quyết chẳng buông.

Lần này không khác gì đem nàng nâng lên tận trời, còn Trần Liễm thì bị dẫm xuống tận bùn.

Trước kia Khương Nhiêu chỉ biết Trần Liễm xuất thân không cao, từng bước bò từ đáy bò lên, thân kinh bách chiến, sau này mới quyền khuynh triều dã. Nàng không ngờ, tình cảnh lúc đầu của hắn còn gian nan hơn tưởng tượng rất nhiều.

Nàng âm thầm hạ quyết tâm, về sau nhất định phải đối xử thật tốt với hắn, chờ khi Khương gia lụi tàn, còn hắn danh chấn thiên hạ, nàng sẽ mặt dày cầu hắn báo ân.

“Tiểu thư, nên đi thôi.”
Lý Hổ thấy nàng thất thần, liền ho nhẹ nhắc nhở.

Khương Nhiêu lúc này mới hoàn hồn, phát hiện ánh mắt mình dừng trên người Trần Liễm tựa hồ có hơi lâu, mà sắc mặt hắn cũng đã từ không vui chuyển thành lạnh nhạt.

Nàng còn chưa kịp phản ứng, Trần Liễm đã lạnh lùng mở miệng:
“Tiểu thư còn chưa đi, là đang đợi ta quỳ xuống cáo biệt?”

Lời vừa dứt, sau lưng nàng bỗng lạnh toát.

“Đương nhiên không phải.”
Khương Nhiêu vội vàng phủ nhận, đây là người nàng muốn dựa vào sau này, sao có thể nhận nổi cái quỳ của hắn? Trong khoảnh khắc, nàng bỗng nhớ ra một chuyện, bèn viện cớ:
“Ta chỉ là nhớ ra, khi nãy ta mang rượu đến, có đánh rơi một chiếc khăn tay ở chỗ công tử… phiền công tử tạm giữ giúp ta.”

Chiếc khăn kia vốn là nàng cố ý làm rớt, mong chờ Trần Liễm tự mình phát hiện, rồi tìm cơ hội gặp lại. Nay viện cớ như thế, cũng là để thăm dò thái độ hắn.

Khương Nhiêu trong lòng mang theo tâm tư riêng, vừa nói vừa nhìn Trần Liễm, mắt long lanh ánh nước, lại cố ý bày ra vẻ làm nũng, nàng xưa nay vẫn biết ưu thế của bản thân ở đâu.

Thế nhưng Trần Liễm lại chẳng buồn nhìn nàng, ánh mắt chỉ lướt qua mặt nàng rồi dời ngay, không nói có đồng ý hay không, lập tức quay lưng bỏ đi.

Khương Nhiêu nhìn theo bóng hắn rời xa, không khỏi có chút mất mát trong lòng. Thì ra Trần Liễm không dễ mềm lòng với bộ dạng làm nũng.

Người đã đi rồi, nhưng Lý Hổ còn chưa hiểu rõ tình thế, thấy tiểu thư dọc đường mặt ủ mày chau, trong lòng vừa khó hiểu vừa lo lắng. Chỉ là chưa kịp mở miệng hỏi, Khương Nhiêu đã lên tiếng dặn dò:

“Lý phó tướng, chuyện vừa rồi không tiện nói nhiều, bao gồm cả nhị ca, ngươi có thể giữ kín thay ta?”

Lý Hổ nhíu mày bất mãn:
“Nhưng thuộc hạ thật chẳng hiểu, vì sao tiểu thư lại khách khí với Trần Liễm như vậy? Hắn chẳng qua chỉ là..."

Lý Hổ chưa dứt lời đã bị ánh mắt nghiêm nghị của Khương Nhiêu phóng tới.

Nàng nghiêm mặt nói:
“Ngươi giễu cợt người ta, không phân phát rượu thưởng, chẳng khác nào làm mất mặt Khương phủ. Ta đi tạ tội là chuyện hợp tình hợp lý. Huống hồ hôm nay là bệ hạ đích thân ban thưởng tam quân, bất luận là tướng sĩ hay quan quân đều phải được đối đãi công bằng. Nếu việc này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói gì về Khương phủ? Nói chúng ta khinh miệt binh lính, hay nói chúng ta không nể mặt hoàng thượng?”

Lý Hổ nghe thế mới giật mình hiểu ra, biết hôm nay quả thực là mình làm càn, còn khiến tiểu thư phải đích thân đi tạ lỗi, hắn lập tức vội vã cam đoan sẽ giữ kín chuyện này, về sau cũng sẽ không làm khó xử Trần Liễm nữa.

Khương Nhiêu lúc này mới gật đầu, nhưng trong lòng vẫn chưa thể an ổn. Nàng không rõ lần gặp đầu với Trần Liễm hôm nay, rốt cuộc chiếm được bao nhiêu ưu thế.

Nàng chỉ có thể tự an ủi: ít nhất trước khi Lý Hổ xuất hiện, hai người trò chuyện cũng không tệ lắm.

***

Trở về chủ trướng, yến tiệc cũng gần tàn. Khương Nhiêu ngồi bên A tỷ, Khương Viện cầm tay nàng, chỉ thấy tay lạnh như băng, liền nắm mãi không buông.

Sau đó quan tâm hỏi nàng đi đâu, Khương Nhiêu chỉ đáp là ra ngoài hít thở khí trời.

Khương Viện gật đầu, không hỏi thêm. Lúc sau lại liếc về phía Khương Minh, chỉ thấy hắn đang bị Thái tử kéo lại trò chuyện, cụ thể nói gì không rõ, nhưng hai người đều mỉm cười, đúng là một bầu không khí hoà nhã thân thiết.

“Tửu lượng của nhị ca chẳng phải rất kém? Sao lại uống hết ly này tới ly khác?" Khương Nhiêu nhìn một hồi, không khỏi có chút lo lắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play