“Vừa lòng rồi." Nam hài bị hỏi, thoáng đỏ mặt, theo bản năng liếc nhìn sư phụ, nam tử kia không nói gì, chỉ giơ tay khẽ vỗ lên lưng nó một cái, sau đó nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Đi thôi.”

Việc này, xem như từ bỏ.

Đợi hai người rời đi, Lý Hổ mới do dự hỏi: “Tiểu thư sao lại ở nơi này?”

Khương Nhiêu khẽ ho một tiếng, muốn tỏ vẻ thong dong tự nhiên: “Ta thấy trong trướng hơi buồn nên một mình ra ngoài dạo một chút.”

Lý Hổ không sinh nghi, chỉ dặn nàng phải chú ý an toàn, rồi quay người trở về doanh trướng của mình.

Chút nhạc đệm trên đường khiến nàng chậm trễ ít nhiều. Khương Nhiêu lo a tỷ sẽ phái người tìm nên đành phải gia tăng bước chân.

Cuối cùng cũng tới doanh trướng mà vị tướng quân mặt đen nói, lòng nàng không khỏi có phần khẩn trương.

Nàng vươn cổ lén nhìn vào trong, thấy trong trướng chỉ có một người.

Người kia hai tay chắp ra sau, lúc này đang đưa lưng về phía cửa trướng, chăm chú ngắm một bức bản đồ tác chiến treo trên giá.

Chư quân đều đang uống rượu mừng công, chỉ nơi này cảnh sắc khác biệt.

Khương Nhiêu bất giác thêm vài phần kính trọng đối với vị Bắc Khuynh Vương tương lai này. Lòng nàng thầm quyết tâm: đã muốn giao hảo, ắt phải hạ mình trước.

Mặt tươi cười thì ai nỡ làm căng, huống hồ tay nàng còn mang theo lễ vật. Thầm cổ vũ bản thân như vậy, nàng hít sâu một hơi, mạnh dạn bước vào trướng.

“Trần Liễm tướng quân, ta mang rượu tới cho ngài.”

Nàng cất tiếng, nhấc váy bước vào, tay cầm bầu rượu vừa nãy giấu trong bụi cỏ.

Người đang đưa lưng kia quả nhiên quay đầu lại.

Khương Nhiêu ngẩng đầu, lúm đồng tiền như hoa, nhưng giây sau nụ cười liền cứng lại trên môi.

Nàng sững sờ tại chỗ, kinh ngạc không thôi - người này xem ra… tuổi tác chẳng nhỏ.

Trần Đô úy sao lại là vị lão bá này?

Ý thức được mình vừa rồi náo loạn một hồi, mặt nàng lập tức đỏ bừng. Tuy vị lão bá thoạt nhìn hiền từ, nhưng nàng vẫn xấu hổ cực điểm.

“Hoá ra ngươi muốn tìm ta.”

Bỗng phía sau vang lên thanh âm. Một giọng nam trầm thấp truyền đến, Khương Nhiêu mặt còn chưa kịp lắng đỏ, đã theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nam tử trẻ tuổi vừa rồi dễ dàng chế phục Lý Hổ, lúc này đang đứng ở cửa, nhàn nhã nhìn nàng đầy thích thú.

Trong trướng nhất thời yên tĩnh đến cực điểm. Đối diện với ánh mắt đối phương, Khương Nhiêu mím chặt môi, theo bản năng nắm chặt bầu rượu hoa quả trong tay.

Vốn muốn mượn bầu rượu này làm lễ ra mắt, nhân cơ hội tạo ấn tượng tốt với vị chiến thần tương lai quyền khuynh triều dã.

Nào ngờ chỉ mới vừa rồi phó tướng - thủ hạ của nhị ca nàng, đã ỷ thế hiếp người ngay trước mắt nàng.

Ngẫm lại hành vi khi ấy của mình, Khương Nhiêu chỉ biết thở dài trong lòng. Dù chẳng có lỗi gì rõ ràng, nhưng cũng không thể nói là để lại ấn tượng tốt.

Lần đầu "ra trận" bất lợi rồi.

Nàng đứng tại chỗ bị hắn nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy sau lưng như bị kim châm chi chít. Lúc này, nàng chỉ lo bản thân có làm gì xúc phạm đến hắn không.

Nhưng nghĩ kỹ, nàng làm gì đắc tội nổi người như thế?

Một lát sau, Trần Liễm cuối cùng dời ánh mắt khỏi nàng, rồi bước đến phía trước, thái độ nhàn nhã như mây gió.

Khương Nhiêu còn chưa kịp thở phào thì hắn đi ngang qua nàng liền dừng lại.

Nàng theo bản năng đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng.

Trần Liễm hơi nhướng mày, tựa hồ thấy chuyện gì thú vị, nghiêng người nhẹ nhàng áp sát. Khoảng cách gần đến mức nàng gần như nín thở.

“Ngươi đang sợ ta à?” Hắn cười hỏi.

Khương Nhiêu thoáng hoảng hốt. Hắn lại cúi mắt nhìn, hai người bốn mắt giao nhau, ánh mắt hắn sắc bén như muốn nhìn thấu mọi bí mật trong lòng nàng.

Nàng chẳng phải sợ hắn, chỉ xem hắn như cọng rơm cứu mạng thôi. Nhưng không biết làm sao để nắm bắt, lại càng lo cọng rơm ấy chẳng chịu cho nàng dựa vào.

Hắn vẫn chưa rời đi, tựa như đang chờ nàng lên tiếng.

“Chưa từng sợ hãi.” Khương Nhiêu lắc đầu, nhẹ giọng phủ nhận. Sau đó lui về sau một bước, giữ khoảng cách vừa đủ, rồi ngẩng đầu mỉm cười nói, “Chỉ vì hiểu lầm nên có chút thất thố, mong tướng quân đừng trách.”

“Tướng quân?”

Trần Liễm liếc nhìn nàng một cái, cười như có như không, chậm rãi nhắc lại hai chữ kia, như nghiền ngẫm gì đó.

Khương Nhiêu lập tức cảm thấy xưng hô này không ổn.

Nàng vốn dựa vào ký ức kiếp trước mà  biết Trần Liễm sau này sẽ là chiến thần khuynh đảo thiên hạ, vậy nên vô thức gọi một tiếng “tướng quân”.

Nhưng ở hiện tại, e rằng hắn vẫn chưa có chức quan gì lớn. Mà nàng lại gọi như thế, chẳng phải quá mức lấy lòng?

Hắn có nghĩ vậy hay không?

Nghĩ đến đây, mặt Khương Nhiêu đỏ bừng, tai cũng nóng lên, vội vàng quay đầu đi chỗ khác.

“A Liễm, tiểu nha đầu này là ai vậy?”

May thay, không đợi Trần Liễm nói gì thêm, vị lão bá mà nàng nhận nhầm khi nãy liền lên tiếng để giải vây giúp nàng. Trong lòng Khương Nhiêu thầm cảm tạ, chỉ hận không thể lập tức chui xuống đất trốn.

Trần Liễm nghe vậy khẽ liếc nhìn nàng, ánh mắt thản nhiên như muốn nói: Chúng ta không quen nhau.

Khương Nhiêu vốn định tự báo danh, nhưng lời đến miệng lại nuốt trở vào.

Đêm nay tam quân tụ hội mừng chiến thắng của Khương gia quân, mà nàng, thân là nữ tử Khương thị, lại không ngồi trong chủ trướng mà xuất hiện ở đây, e là dễ bị người khác nghi ngờ.

Lúc trước nàng gạt Lý Hổ, dùng từ tuy không khéo nhưng hắn là người hầu phủ nên có thể bỏ qua. Còn lúc này… tình thế hiển nhiên càng rắc rối hơn.

Thân phận nàng không tiện lộ ra, lại không tìm được lý do hợp lý để thoái thác, đang lúng túng thì nghe Trần Liễm thản nhiên nói:

“Nhị thúc, người ta cố ý mang rượu ngon tới, chẳng phải nên nếm thử kẻo phụ lòng người ta?”

Lời này vừa ra, quả nhiên hợp ý lão bá, đề tài lập tức bị chuyển hướng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play