Hôm nay trong doanh tụ tập không ít nữ quyến, phần nhiều là phu nhân của chư tướng, hoặc thê tử của các vị tướng lãnh. Hai người lần lượt hành lễ, qua vài câu hàn huyên liền cùng nhau tiến vào đại trướng.

“A tỷ, tiểu muội."

Mành trướng vừa vén, chỉ thấy Khương Minh mặt đỏ bừng, cả người đầy hơi men lảo đảo, vừa đi tới đã thân thiết chào hỏi. Khương Viện vội vàng bước lên đỡ lấy hắn, phía sau mấy vị tướng quân cười xin lỗi vì đã bày trò tỷ thí rượu cùng Thế tử.

Nữ tử Khương thị thanh danh vang xa, khi hai người vừa vào, không khí trong trướng liền phấn chấn hẳn lên. Nhưng dù sao Thái tử và Thần Vương còn ở đây, lại thêm Khương Nhiêu là vị hôn thê của Thái tử, nên dẫu có men rượu trong người thì cũng không ai dám vọng động.

Khương Viện xưa nay giỏi ứng phó tình huống như thế, cử chỉ nàng đoan trang, lễ tiết chu toàn, khiến mọi người đều vui vẻ hòa thuận.

Khương Nhiêu lại chẳng để tâm đến buổi tiệc, sau khi hành lễ liền lặng lẽ ngồi vào một góc, tuy cách mấy người nhưng nàng vẫn cảm nhận rõ ràng ánh mắt người nọ dừng lại trên thân mình. Nàng miễn cưỡng đè nén khó chịu, cố tình lựa chọn phớt lờ.

Một lát sau, đợi ánh mắt Thái tử dời đi nơi khác, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Trái phải đều không có người quen, bên phải nàng là một vị tướng quân mặt đen đang say lờ đờ. Mới rồi nghe hắn trò chuyện cùng người khác, thấy hắn thẳng thắn giản dị nên Khương Nhiêu sinh ra vài phần thiện cảm.

Nàng liền tự tay rót một chén rượu, đặt trước mặt người nọ, thấp giọng hỏi:
“Vị tướng quân này, tiểu nữ có điều muốn thỉnh giáo.”

Tướng quân mặt đen nghe tiếng quay đầu, như được ban thưởng bất ngờ mà vội vàng nói:
“Tiểu thư có điều gì, xin cứ phân phó.”

Khương Nhiêu đã nghĩ sẵn một cớ hoàn hảo, liền đáp:
“Vừa rồi a tỷ bảo ta kính rượu một vị Trần tướng quân, nhưng ta nhìn quanh trướng lại không thấy người này, cho nên mạo muội đến hỏi tướng quân, hôm nay tam quân tề tụ, có vị Trần tướng quân nào không?”

Nàng cũng là bất đắc dĩ. Giờ khắc này nhị ca uống say không biết trời đất, chẳng thể dò hỏi tin tức, còn bản thân lại là khuê nữ, muốn danh chính ngôn thuận vào doanh trại cũng là khó.

Nếu bỏ lỡ hôm nay, e rằng không còn dịp nào để tìm gặp Trần Liễm nữa, càng không nói đến chuyện kết giao thêm một bước.

Tướng quân mặt đen trầm ngâm một lát rồi nói:
“Tam doanh có phó Đô thống họ Trần, tiểu thư hỏi có phải người này?”

Lời ấy khiến trong lòng Khương Nhiêu bừng lên hy vọng. Nàng lại hỏi:
“Người ấy có phải là thuộc hạ của Thần Vương?”

Tướng quân gật đầu:
“Tuần vệ doanh do Thần Vương điện hạ thống lĩnh, tam doanh Đô thống tất nhiên là thủ hạ của ngài.”

Như vậy hẳn chính là Trần Liễm.

Khương Nhiêu vội vàng cảm tạ, lại hỏi thêm nơi ở của Trần phó thống lĩnh. Sau khi được chỉ cho một vị trí đại khái, nàng liền thừa lúc mọi người không chú ý mà rời khỏi đại trướng.

Chỗ tướng quân chỉ hơi lệch sang phía tây doanh trại. Để tránh gây chú ý, Khương Nhiêu lựa chọn một lối nhỏ mà đi.

Sắp đến nơi, bỗng nghe phía trước có tiếng cãi vã, thanh âm dường như quen thuộc.

Khương Nhiêu nhíu mày nhìn tới, chỉ thấy Lý Hổ đang to tiếng với một tiểu hài tử.

Dù đối diện là Lý Hổ to lớn nhưng hài tử kia chẳng chút sợ sệt, ưỡn ngực nói lý lẽ rành rọt:
“Ngươi chính là không cam tâm lần trước sư phụ ta luận võ thắng ngươi, cho nên nay được ban rượu ngon lại chỉ có chúng ta là không có phần."

Lý Hổ cúi người nhìn hắn:
“Tiểu quỷ ngươi dám đến địa bàn Khương gia quân giương oai hả? Sư phụ ngươi sai ngươi tới?”

Hài tử không chịu yếu thế:
“Sư phụ ta đương nhiên là khinh thường chuyện này. Nhưng ta thấy ngươi lấy công làm tư, còn đắc ý khoe khoang, nên cố ý đến đây nhắc ngươi nhớ lại, lần trước ngươi bị sư phụ ta đánh cho răng rơi đầy đất là như thế nào."

Khương Nhiêu đứng sau trướng nhìn cảnh tượng ấy, thấy hài tử tuy nhỏ tuổi mà miệng lưỡi sắc bén, nàng cảm thấy rất thú vị.

Nhưng Lý Hổ bị nói đến tức giận, lớn tiếng quát:
“Cái miệng không biết trên dưới này, nay ta phải đánh cho một trận mới được."

“Ta không sợ."

Khương Nhiêu thấy Lý Hổ giơ tay định đánh, lo lắng tiểu hài tử sẽ chịu khổ, nàng đang do dự không biết có nên can thiệp hay không, thì chợt thấy sau lưng hài tử có một thanh niên vóc dáng cao ráo bước tới.

Người kia thân hình cao ráo thẳng tắp, ngũ quan đoan chính, nếu không phải áo mặc vải thô, da lại đen sạm vì nắng, thì quả là giống hệt công tử thế gia nhà quyền quý.

Ánh mắt nàng đảo qua, thấy hắn mặc trang phục khác, liền đoán địa vị hắn hẳn thấp hơn Lý Hổ.

“Ngươi dám tự mình tới đây?” Lý Hổ trông thấy người nọ, tức giận càng sâu.

Hắn định bắt tiểu hài tử nhưng thiếu niên kia thân pháp nhanh nhẹn, lập tức kéo hài tử ra sau lưng.

Lý Hổ không chịu từ bỏ, vung quyền đánh tới, thiếu niên tránh được, tiếp theo một chiêu liền bắt chặt tay Lý Hổ, khiến hắn không thể nhúc nhích.

Khương Nhiêu sợ chuyện náo động khiến nhiều người vây xem, mà Lý Hổ lại là phó tướng dưới trướng nhị ca, nay tam quân tụ hội, Khương gia quân sao có thể vì hắn mà trở thành trò cười?

Nàng liền bước ra, lên tiếng:
“Dừng tay."

Lý Hổ vốn chưa phục, miệng còn định nói thêm, nhưng khi thấy Khương Nhiêu xuất hiện, khí thế liền tiêu tán. Thiếu niên kia cũng buông tay, lui lại phía sau.

“Tam tiểu thư?” Lý Hổ kinh ngạc, nhưng tự biết đuối lý nên liền quỳ xuống không dám ngẩng đầu.

Thiếu niên dường như chưa rõ thân phận nàng, chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái, không hề hành lễ.

Khương Nhiêu cũng không trách cứ, chỉ nói:
“Hôm nay là yến tẩy trần, Lý phó tướng sao có thể vung tay cùng người tranh chấp?”

Lý Hổ liếc sang bên cạnh, tuy không phục nhưng biết điều cúi đầu đáp:
“Thuộc hạ biết sai.”

Tiểu hài tử thấy Khương Nhiêu có quyền uy, liền làm bộ tủi thân nói:
“Vị nương tử này, hắn còn cố ý không chia rượu ban thưởng cho chúng ta."

Vốn định tố cáo thêm, nhưng bị người thiếu niên gọi là “sư phụ” liếc mắt một cái liền im bặt.

Khương Nhiêu chưa kịp mở lời, Lý Hổ đã vội nói:
“Tiểu thư yên tâm, vật ban thưởng tuyệt đối sẽ phân phát công bằng.”

Khương Nhiêu khẽ gật đầu, rồi quay sang hài tử kia, dịu giọng hỏi:
“Giờ đã vừa lòng chưa?”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play