"A tỷ từng nghe nói trong quân có vị nào tên Trần Liễm tướng quân không?" Khương Nhiêu như có như không mở miệng hỏi.
Khương Viện hơi lấy làm lạ, không rõ muội muội vì cớ gì đột nhiên nhắc đến người này, trầm ngâm một thoáng rồi đáp:
"Tựa hồ không có, hắn là người trong Khương gia quân?"
Khương Nhiêu khẽ lắc đầu. Đời trước nàng chưa từng gặp Trần Liễm, chỉ biết hắn là thiếu niên anh hùng, từng lưu danh bởi những chiến công hiển hách, vì thế thu hút không ít quý nữ kinh thành thầm mến. Nghe lời đồn đãi, nàng cũng phần nào biết đến tên tuổi ấy.
Đáng tiếc kiếp trước nàng chưa từng lưu tâm nên nay ký ức cũng mơ hồ. Chỉ nhớ năm xưa Trần Liễm mới nhập quân, từng được điều dưới trướng Thần Vương, sau lại nhờ lập đại công trong chiến dịch Bắc Man mà nổi danh. Còn lại thì không rõ.
Hiện giờ, phụ thân và huynh trưởng đều không ở nhà, trong hầu phủ cũng không có nam tử nào để nàng dò hỏi. Về phần hạ nhân, nàng lại chẳng mấy tín nhiệm.
Cứ như thế kéo dài hơn nửa tháng, mãi đến khi phụ thân gửi thư nhà.
Đại quân vốn định cuối tháng về triều, nào ngờ trên đường lại gặp thiên tai. Phương Nam lũ lụt hoành hành, đường đi tổn hại nghiêm trọng, lộ trình Khương gia quân buộc lòng phải trì hoãn.
Tình thế cấp bách, Khương Nguyên Đình lập tức điều một nhánh quân khai thông đường xá, còn ông cùng phu nhân lưu lại giúp dân khắc phục nạn lụt.
Ông giao hổ phù cho nhi tử Khương Minh, lệnh hắn dẫn đại quân hồi triều, diện thánh dâng phù.
Hành trình gian khổ, mãi đến đầu tháng sáu, Khương Minh mới thống lĩnh đại quân mệt mỏi trở về, rồi đóng binh ngoài thành. Hắn cùng các tướng lĩnh tiến cung phục mệnh, dâng binh phù, đồng thời tấu rõ việc gặp nạn trên đường khiến phụ thân không thể cùng trở về đúng hẹn.
Hoàng thượng tiếp nhận binh phù, trước mặt quần thần phong Khương Minh làm Trấn Quốc Đại Tướng Quân, cho thấy lòng tín nhiệm sâu sắc đối với Tĩnh An hầu phủ.
Sau đó, hoàng thượng lại hạ chỉ mở tiệc tẩy trần ba ngày, biểu dương dũng sĩ, trọng thưởng trăm lượng hoàng kim, gia phong tước vị cho người lập công.
***
Tĩnh An hầu phủ.
Vừa nhận được tin từ cung đình, Khương Viện liền vội đến Quỳnh Cư Các, kéo tay Khương Nhiêu, trên mặt tràn đầy hân hoan:
"Nhiêu nhi, đại quân đang ở ngoài thành, bệ hạ mở yến tẩy trần, lại ân chuẩn cho thân nhân tướng sĩ hôm nay có thể vào doanh thăm người. Muội có muốn cùng ta đi gặp nhị ca không?"
Tuy tạm thời chưa thể gặp phụ mẫu, nhưng nhị ca hồi phủ cũng đã là niềm vui lớn lao.
Khương Nhiêu nghe vậy liền mừng rỡ:
"Tất nhiên rồi. Đợi muội phân phó người chuẩn bị ít rượu lan ủ từ hoa quả mà nhị ca thích nhất."
Khương Viện liền ngăn nàng lại, cười nói:
"Nhìn muội cao hứng kìa. Rượu ngon đã có, bệ hạ ban thưởng ắt không thiếu, ba xe rượu lan của phủ ta, xem như góp chút lòng thành cho tướng sĩ."
Nói xong, nàng ấy như có điều do dự rồi khẽ nghiêng người, ghé tai Khương Nhiêu nói nhỏ:
"Chúng ta giờ khởi hành, nhưng trước đó muội hãy sai Xuân Hạnh, Tiểu Đào đến trang điểm lại một phen cho thật tinh tế."
Khương Nhiêu bật cười:
"Chuyện nhỏ như vậy, a tỷ vì sao cứ làm ra vẻ thần thần bí bí?"
Khương Viện thoáng chột dạ, nhưng vẫn mỉm cười giải thích:
"Yến tiệc ngoài thành đêm nay sẽ rất náo nhiệt, nghe nói Thái tử điện hạ cùng Thần Vương cũng sẽ tới dự."
Thì ra là vậy.
A tỷ vì tính toán cho tương lai nàng mà dụng tâm. Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng hàm ý trong đó lại sâu xa khó tỏ.
Khương Nhiêu ánh mắt thoáng động, vui mừng bỗng chốc tiêu tán.
Mục Lăng, không ngờ kiếp trước lại chóng vánh đến thế, ta và ngươi lại gặp mặt rồi...
Kiếp trước, ta từng hỏi ngươi: kẻ thù ở ngay trước mặt nhưng không thể ra tay là tư vị gì? Ngươi khi ấy không đáp. Nay ta đứng trước ngươi lần nữa, chỉ vì thời cơ chưa tới nên đành phải thêm một lần nếm trải cảm giác chua xót cùng không cam lòng.
Ta sẽ tận lực che giấu hận ý, khi ngươi nhìn về phía ta, liệu có thể nhận ra được không?
"Nhiêu nhi, muội sao thế?" Thấy nàng trầm mặc không nói, sắc mặt cũng có phần trầm trọng, Khương Viện lo lắng, nhẹ đẩy cánh tay nàng.
Khương Nhiêu hồi thần, không tiện giải thích nên đành vội tìm cớ thoái thác:
"Muội chỉ đang nghĩ... hà tất phải tốn công chải chuốt? Muội với hai vị điện hạ cũng chẳng phải lần đầu diện kiến."
Chưa đợi Khương Viện lên tiếng, nàng lại cười khẽ, giảo hoạt nói:
"Chẳng lẽ nếu muội không tỉ mỉ trang điểm thì liền không đẹp nữa?"
Khương Viện khẽ điểm mũi nàng, giọng đầy yêu thương:
"Tất nhiên là còn đẹp hơn. Tam muội ta được tán tụng là đệ nhất mỹ nhân, sao có thể là hư danh?"
"A tỷ…"
Lời ấy chẳng sai. Dung mạo nữ nhi Khương gia vốn đã là một không hai trong thiên hạ. Trưởng nữ Khương Viện đoan trang nhu mì, tính tình dịu dàng, từ nhỏ thông hiểu thi thư, nói năng trầm ổn, quả là bậc giai nhân khó gặp.
Mà tiểu nữ Khương Nhiêu lại càng xuất sắc hơn. Dáng vẻ tiểu thư khuê các nhưng trời sinh đôi mắt hồ ly, cử chỉ ôn nhuận mang theo vài phần quyến rũ mị hoặc, mỗi cái liếc mắt đều kiều diễm chói lòa.
Hai tỷ muội, một nhã một yêu, danh tiếng nữ tử Khương thị đã sớm vang xa bốn cõi.
Ngoại thành kinh đô.
Doanh địa của quân đội đã rực rỡ ánh lửa bốn phía. Vì đại thắng Bắc Man, các doanh như Ngự tiền quân, Tuần vệ doanh… đều kéo đến chung vui, cảnh tượng hết sức náo nhiệt.
Khi xe ngựa Tĩnh An hầu phủ đến nơi, binh lính canh giữ ngoài doanh đều không thấy bóng dáng. Chỉ có phó tướng của Khương Minh là Lý Hổ đứng đợi nghiêm chỉnh, hiển nhiên đã chờ từ sớm.
Thấy tiểu thư Khương gia từ xe ngựa bước xuống, Lý Hổ lập tức hành lễ:
"Thuộc hạ bái kiến nhị vị tiểu thư. Thế tử đang bị đại thống lĩnh Ngự tiền quân lôi kéo uống rượu nên tạm thời không thể phân thân, ngài đặc biệt lệnh cho ty chức ra nghênh đón."
Khương Viện đi trước nâng hắn dậy:
"Hôm nay ai ai cũng vui vẻ, uống rượu chút ít cũng là lẽ thường. Ta cùng Nhiêu nhi mang từ phủ tới ít rượu lan, ngươi mau gọi người đến, chia cho tướng sĩ ba quân cùng thưởng."
"Tuân lệnh!"
Rượu lan quý hiếm, Lý Hổ biết rõ giá trị nên sau khi bái tạ liền tức tốc cho người tới vận chuyển.
Trong khi Khương Viện bận rộn phân phó việc chia rượu, Khương Nhiêu liền đảo mắt nhìn quanh, lòng có điều chờ đợi.
Nàng đoán đêm nay các vị tướng lĩnh danh tiếng đều tụ họp tại đây, hẳn Trần Liễm cũng có mặt.
Nàng không tiện hỏi thẳng Lý Hổ hay người khác, đành phải chờ lát nữa gặp được nhị ca, rồi khéo léo dò hỏi.
Sau khi việc phân phát được giao cho Lý Hổ đảm nhiệm, Khương Viện liền dẫn Khương Nhiêu bước vào doanh địa…