Lát sau, hai nha hoàn hầu hạ Khương Nhiêu rửa mặt chải đầu rồi cùng nàng từ trong phòng đi ra. Bất chợt, Tiểu Đào kéo tay Xuân Hạnh, nhẹ nhàng thở phào như trút được gánh nặng, khẽ nói:
“Trước kia ta vẫn cảm thấy sau khi cô nương bệnh một trận, tựa như biến thành một người khác. Mãi đến hôm nay mới có thể hoàn toàn yên tâm, nhị tiểu thư vẫn là nhị tiểu thư của chúng ta, người từ nhỏ đã sợ thuốc đắng.”

Xuân Hạnh khẽ điểm trán nàng, cười nói:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, cô nương sao có thể là người khác được?”

Hai ngày sau, Khương Nhiêu rốt cuộc đợi được a tỷ trở về phủ, trong lòng nàng vui mừng không nén nổi nên đã chạy vội ra cửa nghênh đón.

Trông thấy a tỷ từ xe ngựa bước xuống, động tác đoan trang, y phục rồi cử chỉ đều lộ rõ dáng vẻ tiểu thư khuê các, bước chân Khương Nhiêu bỗng khựng lại. Trong đầu, ký ức của kiếp trước chợt hiện về - lần cuối cùng nàng và a tỷ gặp nhau.

Khi ấy, Khương Viện vướng phải điều tiếng, vì chưa xuất giá mà đã thân cận với thư sinh, danh tiết bị hủy hoại nặng nề. Sợ ảnh hưởng đến tiền đồ của Khương Nhiêu, Khương Viện liền dứt khoát cắt đứt quan hệ với Hầu phủ, từ đó xuống tóc đi tu, suốt đời bầu bạn cùng thanh đăng cổ Phật.

Ngày chia ly đó, cũng chính tại cửa Hầu phủ này, nàng đưa tiễn trưởng tỷ, từ ấy mỗi người một ngả, không còn cơ hội gặp nhau.

Nay nghĩ lại, Khương Viện từ nhỏ đã được ma ma trong cung giáo dưỡng nghiêm cẩn, đối với lễ nghi, nữ đức, nữ giới đều ghi nhớ trong lòng. Một nữ tử hiểu lễ thủ lễ như vậy, sao có thể vì một thư sinh mà bất chấp danh dự gia môn, cam tâm hủy danh tiết trước ngày xuất giá?

“Nhiêu nhi, a tỷ mới rời đi chưa đến nửa tháng, ngươi đã gầy đi một vòng lớn rồi."

Lời trách yêu của Khương Viện kéo Khương Nhiêu về thực tại. Khi nàng hồi thần, a tỷ đã bước tới, trên mặt lộ vẻ lo lắng không hài lòng.

Khương Nhiêu nhìn khuôn mặt thân thiết của thân tỷ, lần đầu tiên trong đời cảm nhận rõ ràng, nàng thật sự đã sống lại, hết thảy đều có thể cứu vãn.

“A tỷ…” Nàng nghẹn ngào ôm chặt Khương Viện, bật khóc:
“Ta rất nhớ mọi người, lại sợ tất cả chỉ là mộng, sợ sau khi tỉnh dậy, thân nhân đều sẽ rời xa ta.”

“Chẳng lẽ bệnh hỏng đầu rồi?” Khương Viện hoảng hốt, vội vàng xoa mặt nàng, ngẩng đầu nhìn về phía sau.

Xuân Hạnh hiểu ý, vội vàng tiến lên giải thích:
“Cô nương thân thể không đáng ngại, chỉ là… đôi khi nói mớ mà thôi.”

Khương Viện nghe vậy mới yên tâm, chỉ nghĩ rằng Khương Nhiêu quá nhớ người thân. 
“Nhiêu nhi, hiện nay phụ thân cùng chư tướng đã đại thắng man di nơi biên thùy, phụ mẫu cùng Minh Nhi chừng nửa tháng nữa sẽ hồi kinh. Đến khi ấy, cả nhà chúng ta có thể đoàn viên rồi.”

Nói xong, giọng nàng chuyển sang nghiêm túc, khôi phục dáng vẻ trưởng tỷ uy nghi thường ngày:
“Cho nên, nếu trong nửa tháng muội không vỗ béo trở lại, phụ mẫu ắt sẽ trách ta là trưởng tỷ không biết chăm sóc muội muội.”

“Không đâu." Nghe a tỷ cố ý nói giỡn, Khương Nhiêu rốt cuộc bật cười, thần sắc cũng dịu lại.

Dùng xong cơm tối, Khương Nhiêu một mình tới chỗ ở của a tỷ - Uyển Diễm cư.

Có vài lời, ban ngày giữa đám hạ nhân không tiện mở miệng, hơn nữa Thái tử nhiều năm âm thầm bố trí, không chừng trong Hầu phủ sớm đã có mắt tai của Đông Cung, lúc này chỉ cần một lời nói ra, hậu họa khôn lường.

Hiện tại trong phủ, ngoài a tỷ ra, người Khương Nhiêu thật sự có thể tín nhiệm chỉ còn Xuân Hạnh cùng Tiểu Đào.

Tới nơi, Khương Nhiêu giả bộ quan sát bốn phía rồi cố ý cao giọng:
“Thuý Bình, Nguyệt Lê, ta có lời riêng muốn nói với a tỷ, hai ngươi lui ra trước đi.”

Nguyệt Lê liền vâng dạ lui xuống, Thuý Bình thì trêu ghẹo:
“Trước đây có chuyện gì cô nương cũng chẳng ngại chúng ta, nay ngài lớn rồi, quả nhiên có tâm sự của nữ nhi gia.”

Khương Viện bật cười:
“Được rồi, không được trêu ghẹo muội ấy.”

Đợi hai người lui đi, thần sắc thẹn thùng của Khương Nhiêu liền biến mất, thay vào đó là vẻ trầm trọng. Khương Viện lập tức nhận ra, nắm tay nàng nhẹ giọng:
“Muội có chuyện gì, cứ nói với a tỷ.”

“A tỷ…” Khương Nhiêu dừng một chút, ánh mắt kiên định:
“Nhiêu nhi không muốn gả vào Đông Cung.”

Khương Viện giật mình chau mày, theo bản năng liếc quanh rồi hạ giọng:
“Lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?”

Đương nhiên đã có chuyện. Chủ nhân Đông Cung khiến Khương thị diệt tộc, nam tử chết oan, nữ quyến nhục nhã kết liễu đời mình. Đời này định sẵn thù sâu tựa biển, làm sao có thể bàn đến chuyện hôn phối?

Chỉ là những lời ấy, nàng không thể thổ lộ cùng a tỷ. 

Cuối cùng, Khương Nhiêu chỉ lắc đầu, nhẹ giọng:
“Nhiêu nhi chỉ mong được gả cho người mình thật lòng yêu thương. Dù thân phận cao hay thấp, địa vị sang hay hèn, ta đều không màng.”

Nếu không có chân tình thì dù cửa cung hay cửa hầu phủ, dù trạch viện rộng lớn, cũng chẳng phải chốn tốt đẹp gì.

Khương Viện trầm ngâm hồi lâu rồi đột nhiên che miệng, giọng kinh ngạc:
“Chẳng lẽ người trong lòng muội là Thần Vương điện hạ?”

“Làm gì có…”

Vị Nhị hoàng tử kia quanh năm không ở kinh, nàng đến mặt còn chưa thấy được mấy lần, lấy đâu ra thích?

Khương Nhiêu đang định mở miệng phủ nhận thì đã nghe a tỷ bắt đầu phân tích:

“Thần Vương điện hạ, mẫu phi xuất thân cung tỳ, không có ngoại thích làm hậu thuẫn, thân phận tuy không cao bằng Thái tử nhưng người ấy thiên tư thông minh, văn võ song toàn, lại được bệ hạ ưu ái. Hiện nay trong kinh, quý nữ mến mộ cũng chẳng ít.”

Khương Nhiêu bất đắc dĩ ngắt lời:
“A tỷ, ta nói rồi, không kể thân phận địa vị, cũng không nhất thiết phải là người trong đám hoàng tử.”

“Không phải hoàng tử, chẳng lẽ là thế tử phủ nào?”

Khương Nhiêu bị hỏi đến nghẹn họng. Lần này nàng trọng sinh trở về, một lòng chỉ muốn tránh khỏi hôn ước với Thái tử, còn về người chọn để kết thân, nàng thực chưa nghĩ tới.

Khương gia nhiều đời chấp chưởng binh quyền, chỉ cần binh quyền còn, cho dù có hôn ước hay không cũng khó tránh bị Thái tử kiêng dè.

Nếu tương lai Mục Lăng đăng cơ, tân quân muốn lập uy, người đầu tiên gặp nạn tất sẽ là Khương gia.

Cho nên muốn thực sự thoát khỏi vận mệnh đời trước, bảo toàn hầu phủ, ắt phải tìm một người khiến Thái tử không dám đụng tới, một chỗ dựa vững vàng.

Bắc Khuynh Vương Trần Liễm.

Trong đầu Khương Nhiêu chợt hiện lên cái tên này.

Trước khi nàng chết, Thái tử từng đắc ý tuyên bố mình đã lôi kéo được Bắc Khuynh Vương, khiến thực quyền gia tăng, không còn phụ thuộc vào Khương gia, bởi vậy mới dám trở mặt tàn độc.

Nếu đời này nàng có thể ngăn Trần Liễm rơi vào tay Thái tử, rồi lấy hắn làm chỗ dựa thì Mục Lăng cũng không dễ trở mặt với Hầu phủ.

Nghĩ tới đây, trong lòng Khương Nhiêu dần định ra chủ ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play