Lời nói mềm mại kia theo gió truyền vào tai Trần Liễm, khiến ánh mắt hắn bất giác trầm xuống.
Từ khóe mắt nhìn sang, hắn thấy Khương Nhiêu đưa tay ra trước, làn da nàng trắng mịn như ngọc, dài nhỏ thon thả, tương phản rõ rệt với làn da rám nắng, thô ráp của hắn. Mà bàn tay nhỏ ấy, khi nãy còn khẽ đặt trên người hắn, vừa tăng thêm chút tốc độ, nàng liền sợ hãi mà nắm chặt không rời.
Trần Liễm cắn răng, chẳng bận tâm gì tới lề lối nam nữ thụ thụ bất thân nữa, cũng không do dự quá nhiều, cứ theo tự nhiên mà ghì chặt nàng vào lòng. Một tay ghìm cương ngựa, tay kia ôm lấy eo thon của nàng, không hề buông ra suốt dọc đường.
Thật là mềm mại.
Bốn chữ này bất chợt hiện lên trong đầu hắn.
Trần Liễm thúc mạnh hai chân vào bụng ngựa, Ngân Nguyệt theo đó phóng đi vun vút. Gió dồn dập ào ào lướt qua mặt, rít gào bên tai.
Nhưng giờ phút này, hắn chẳng còn nghe thấy tiếng gió nữa, chỉ nghe được âm thanh khe khẽ mơ hồ trước ngực truyền đến - giọng Khương Nhiêu mềm mại:
“Trần Liễm… chậm một chút… Trần Liễm…”
Trần Liễm mặt căng cứng, yết hầu không tự chủ được mà chuyển động lên xuống, cả người cũng đột nhiên nóng lên.
Nàng rốt cuộc có biết mình đang kêu cái gì hay không?
Rõ ràng là đang cầu hắn giảm tốc, vậy mà hắn lại mặt không đổi sắc, không những chẳng chậm lại, mà còn lặng lẽ thúc mạnh thêm lực.
Trong lòng hắn, nữ tử ấy không ngừng cầu xin, giọng nói mềm mại tựa tơ lụa, từng tiếng từng tiếng va chạm vào lòng hắn.
“Trần Liễm… ngươi quá nhanh… chậm một chút…”
Càng nghe nàng cầu, hắn càng không thể dừng lại.
Trần Liễm hơi khép mắt, tay nắm chặt dây cương đến phát run. Dù cố gắng nén nhịn, cũng chẳng thể chống lại bản năng ẩn sâu trong cốt tủy nam tử.
Hắn quả thật thích thú vô cùng khi nghe nàng gọi tên mình bằng thanh âm mềm mại, ướt át kia. Tiếng gọi ấy không giống như đang học cưỡi ngựa, mà giống như… đang bị hắn "cưỡi".
Một lọn tóc nàng quấn quanh cằm hắn, ngứa ngáy thấm vào tim gan.
Phong cảnh hai bên vụt qua như nước chảy, đồng cỏ xanh rì dần dần hóa thành lùm cây rậm rạp. Hai người từ sườn bắc chạy một mạch đến tận sườn nam, trước mắt đã là cửa thành phía nam.
Trần Liễm lập tức thu cương, bởi cửa nam có thủ vệ trấn giữ.
Khương Nhiêu cảm nhận được ngựa dần chậm lại, lòng cũng như được giải thoát khỏi sợi dây căng chặt. Nàng không rõ vì sao nửa đoạn sau Trần Liễm lại đột nhiên hứng thú cưỡi ngựa như vậy, như thể sinh ra tinh lực vô tận, mang nàng bay nhanh một chặng đường dài.
Hơi thở hắn phả trên vành tai nàng càng lúc càng trầm thấp, mỗi lần nàng lên tiếng cầu xin, hơi thở kia lại càng thêm ám muội, rõ ràng đến mức khiến người ta mặt đỏ tim run.
Trần Liễm kéo cương cho ngựa quay lại, tay ôm nơi eo nàng cũng vừa lúc buông ra. Khương Nhiêu cúi đầu nhìn, chưa kịp định thần đã nghe hắn hỏi, giọng khàn khàn như từ cổ họng bật ra:
“Cảm giác thế nào?”
Khương Nhiêu thuận tay nhận lấy dây cương, suy nghĩ một chút, nghiêm túc đáp:
“Cưỡi ngựa phi trong gió đương nhiên là rất sảng khoái. Chỉ là nếu có thể chậm một chút, hẳn sẽ càng dễ chịu. Ngươi đi quá nhanh, khiến ta hoa cả mắt.”
Với kẻ mới học như nàng, tốc độ ấy thực quá đỗi khó khăn. Từ lúc bắt đầu đến giờ, ngoài chút cố ý ban đầu do nàng đùa giỡn, về sau quyền chủ động đều bị hắn nắm trọn.
Nhưng xét thấy hắn chịu nhẫn nại mà dạy, Khương Nhiêu cũng không so đo nhiều.
Lại nghe hắn hỏi:
“Vì sao không hỏi ta cảm giác thế nào?”
Khương Nhiêu ngẩn ra, không hiểu vì sao lại có câu ấy, nhưng vẫn thuận miệng hỏi lại:
“Vậy ngươi… cảm giác thế nào?”
Hắn không đáp ngay, mà hỏi tiếp:
“Có nhớ ngươi vừa rồi gọi tên ta bao nhiêu lần không?”
“Ta…” Khương Nhiêu nghẹn họng, quả thật nãy giờ nàng vì sợ mà liên tục gọi tên hắn, chỉ là ai lại đi đếm chứ?
Hắn liền tự đáp:
“Tổng cộng mười sáu lần.”
Sau đó chẳng đầu chẳng đuôi nói tiếp:
“Ta cưỡi đến mức... vô cùng sảng khoái.”
Khương Nhiêu chớp mắt, càng thêm mờ mịt, không hiểu ý hắn là gì. Hai người vốn chẳng thân thiết, hắn cường điệu như vậy làm gì?
Huống hồ, vẻ mặt hắn khi nói câu ấy lại cứ như có gì đó lạ thường.
Khương Nhiêu ngẩng đầu nhìn, thấy sắc trời đã muộn, bèn mở lời:
“Thời gian không còn sớm.”
“Ừm.”
“Ta phải về thôi, trễ nữa người nhà sẽ phát hiện ta lén ra ngoài.”
“Ừm.”
Hắn vẫn chỉ phát ra một tiếng từ mũi, thấp thấp, khàn khàn, như sát bên tai nàng vọng đến.
Hắn không nói thêm lời nào, cùng nàng quay về theo đường cũ. Khác với lúc đến, đường về dường như chậm rãi hơn rất nhiều, Trần Liễm cưỡi ngựa ổn định, không còn vội vã.
Khương Nhiêu thầm nghĩ, nếu lúc luyện tập mà tốc độ cũng như thế, hẳn dễ chịu biết bao.
Khi đến gần cổng bắc, ngựa dừng lại. Trần Liễm nghiêng người xuống ngựa, chưa đợi nàng kịp phản ứng, thân mình đã được hắn thành thục đỡ xuống.
Vừa chạm đất, tay Trần Liễm vẫn chưa buông ngay. Chờ Khương Nhiêu ngẩng đầu nhìn hắn nghi hoặc, hắn mới vội thu tay lại.
Nàng không nghĩ nhiều, tưởng hắn chỉ lo nàng không đứng vững nên mới chưa rút tay. Nàng gật đầu cáo từ, rồi định xoay người rời đi.
Trần Liễm lại đột nhiên gọi nàng:
“Lần tới, khi nào đến học?”
Hắn nhìn sang nơi khác, nói tiếp:
“Ta đã đáp ứng sẽ dạy ngươi, thì phải có đầu có cuối.”
Khương Nhiêu cũng muốn tiếp tục học, nhưng nghĩ đến thân phận của bản thân, chỉ đành nói:
“Hôm nay là ta tìm được cơ hội, lại có bằng hữu giúp đỡ mới có thể ra ngoài. Còn lần sau… chỉ sợ phải chờ thêm dịp thích hợp.”
Hắn lại hỏi:
“Khi nào?”
Khương Nhiêu thoáng khó xử, đành giải thích:
“Nữ tử khuê phòng vốn khó ra khỏi phủ nếu không có lý do chính đáng. Hơn nữa không thể lúc nào cũng phiền đến bằng hữu giúp ta trèo tường vượt phủ.”
Trần Liễm hơi nhíu mày, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Thấy sắc mặt hắn không vui, Khương Nhiêu sợ hắn hiểu lầm mình không thật tâm học cưỡi ngựa, nàng vội vàng túm lấy tay áo hắn lay lay, nhỏ giọng thương lượng:
“Ngươi có thể chờ ta một chút được không?”
Nàng sợ hắn vì đợi lâu mà đổi ý, không chịu dạy nàng nữa.
Trần Liễm không đáp ngay, chỉ cúi mắt nhìn bàn tay nhỏ đang nắm áo hắn lay qua lay lại chẳng ra thể thống gì. Rồi ngẩng đầu nhìn nàng một lúc, cuối cùng sắc mặt cũng dịu đi, trầm giọng đáp:
“Đừng quá lâu là được.”