Trần Liễm chỉ khẽ động thân, không mượn chút ngoại lực nào, vậy mà có thể tung người. Khương Nhiêu cứ thế trơ mắt nhìn hắn thân thủ bất phàm, trong khoảnh khắc một luồng gió như từ phía sau nàng thổi tới.

Hắn cũng đã lên ngựa. Hai người trong chớp mắt liền sát lại gần nhau, ngực gần như kề sát, Khương Nhiêu đột nhiên cảm thấy hai tai nóng bừng.

“Ngươi……”

Trần Liễm không nói một lời, giơ tay vòng ra trước, tiếp lấy dây cương. Tư thế này chẳng khác nào từ phía sau ôm lấy nàng, mười phần thân mật.

Vành tai Khương Nhiêu lập tức như bị đốt cháy, vang lên từng trận “bùm bùm” nho nhỏ. Ngay lúc này, thanh âm trầm thấp của hắn từ phía sau truyền tới:

“Cầm tay dạy dỗ như thế này sẽ học mau hơn một chút. Lần này cũng là hành động bất đắc dĩ, tiểu thư đừng trách.”

Lời này vốn là từ miệng nàng nói ra, lúc này lại nghe hắn thốt lên, bỗng dưng khiến người ta sinh cảm giác mơ hồ không rõ.

Khương Nhiêu chỉ cảm thấy tai ngứa ngáy không thôi, mà cơn ngứa này lại bá đạo dị thường, từ đỉnh tai lan xuống phía dưới. Nàng còn chưa kịp thích ứng khoảng cách nguy hiểm này, đã nghe hắn hô lớn:

“Giá!”

Ngân Nguyệt dưới chân nghe lệnh, lập tức tung vó lao đi, mặt cỏ khẽ chấn động, thân ngựa lao nhanh như gió cuốn.

Nhịp tim của Khương Nhiêu dường như cũng cùng vó ngựa bay nhanh mà tăng tốc.

So với lúc cưỡi cùng Cát Như Yên, tuy tốc độ giống nhau nhưng lần này Khương Nhiêu lại phá lệ cảm thấy yên lòng, chỉ vì người phía sau khiến nàng sinh lòng tín nhiệm.

Ngựa phi nhanh, hai người đã rời xa khu sân luyện, quay đầu nhìn lại đã không thấy rõ, phía trước là đồng quê mênh mông trải dài, trong lòng nàng chợt dâng lên cảm giác khoáng đạt.

Vì thế, nàng đánh bạo giang rộng hai tay, chầm chậm mở ra.

Nàng muốn đón gió, muốn mãi mãi đón gió như thế này.

Thoát khỏi gông xiềng, đi đến nơi ánh nắng soi rọi.

Trần Liễm thấy nàng hưng phấn như hài tử lần đầu được ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi thấy buồn cười. Chuyến cưỡi ngựa vốn bình thường, vậy mà rơi vào mắt nàng lại trở nên hiếm lạ quý giá. Hắn liền ghìm ngựa cho ổn hơn, tránh làm kinh động đến hứng thú của đại tiểu thư.

Có điều, mọi chuyện còn chưa tính là xong. Sợi tóc đen nhánh của nàng theo gió thường xuyên lướt qua mặt hắn, thậm chí có sợi còn bị gió cuốn vào cổ áo hắn, khiến hắn không khỏi bất giác siết chặt dây cương.

Mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng từ sợi tóc nàng phả đến, phảng phất như hương hoa đào nơi thâm cốc, tuy đã qua tiết tháng Tư, nhưng trong giây phút này, hắn dường như bước vào một khu rừng đào đầy ảo ảnh.

Đang mơ hồ trong men hương, Trần Liễm mở miệng phá tan tĩnh lặng:

“Đừng chỉ lo nhìn ngó, tiết tấu khi cưỡi ngựa, ngươi có lĩnh hội được chút nào chưa?”

Khương Nhiêu vội thu tay về, làm ra bộ dạng học trò ngoan:
“Phải lĩnh hội thế nào?”

“Học cưỡi ngựa cần bồi dưỡng ăn ý với nó. Ngươi tín nhiệm nó, cũng phải để nó tín nhiệm ngươi. Dây cương giao cho ngươi, thử điều khiển xem.”

Khương Nhiêu tiếp nhận dây cương từ tay hắn, học theo dáng vẻ hắn vừa rồi, hô một tiếng “Giá”, nhưng tốc độ không những chẳng tăng mà ngựa lại bắt đầu lắc lư không yên.

Trần Liễm liền ở bên tai nàng khẽ nhắc:
“Hai chân dùng lực, truyền tín hiệu cho ngựa tiến lên.”

Nàng làm theo, quả nhiên thấy hiệu quả rõ rệt. Tuy còn xa mới bằng hắn, nhưng cũng miễn cưỡng không bị tụt lại. Chỉ là hai người một tiến một lùi, nàng lại không vững trọng tâm, chao đảo mấy lượt liền dán càng sát vào hắn.

Khương Nhiêu nuốt một ngụm nước bọt. Giờ phút này, nàng đã có thể cảm nhận rõ ràng lồng ngực cường tráng phía sau dán sát vào lưng mình.

Nàng bỗng nghịch ngợm, mượn đà ngựa nhún nhảy, nhẹ nhàng ngửa người về sau, lưng khẽ cọ vào hắn.

Đây vốn là mục đích của nàng lần này.

Nàng chờ phản ứng của hắn. Quả nhiên không ngoài dự liệu, chỉ giây sau liền nghe tiếng hắn ho khẽ, cánh tay đặt bên hông nàng cũng bất giác căng lên.

Nhưng hiệu quả này dường như vẫn chưa đủ.

Khương Nhiêu trong lòng đã có tính toán. Nàng bỗng nắm chặt dây cương, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, dùng lực giục ngựa tăng tốc. Trần Liễm thấy thế, lập tức nhắc nhở:

“Người mới học không nên cưỡi nhanh như vậy, coi chừng bị thương.”

Khương Nhiêu hơi nhướng mày, cố ý ra vẻ không để tâm:
“Ngươi đang ở cạnh ta còn gì? Sao ta có thể bị thương được?”

Lời này tuy nhẹ nhưng lại là thật tâm, cũng xem như một lời khen tặng.

Nàng hiểu rõ nam nhân đều thích được ngưỡng mộ. Trước kia thái tử chính là như thế, thích nhìn nàng si mê vì hắn, cho dù thật lòng hay giả ý cũng không để tâm.

Hiện tại, nàng tuy dùng chiêu cũ nhưng trong đó có đến quá nửa là chân tình.

Phía trước có một hố cạn, Khương Nhiêu chẳng những không ghìm cương mà còn thúc ngựa xông thẳng tới. Nếu là bình thường thì không sao, nhưng lần này tốc độ quá nhanh, va chạm tất gây xóc nảy dữ dội.

Trần Liễm phía sau bị nàng che khuất tầm nhìn, mãi đến gần mới phát hiện đường không bằng phẳng, chưa kịp nhắc nhở thì đã vội duỗi tay ôm chặt lấy nàng, phòng nàng ngã ngựa.

Vòng eo mềm mại bị hắn siết chặt trong lồng ngực. Khương Nhiêu cúi đầu nhìn bàn tay to đen sạm ấn lên bụng mình, xương khớp rõ ràng, có chút thô ráp, trong lòng không khỏi thầm nghĩ - lần này, rốt cuộc xem như được hắn ôm lấy.

Tay còn lại của hắn nắm chặt dây cương, tự mình điều khiển, cưỡi ngựa tránh né linh hoạt, kỹ thuật vượt trội. Khương Nhiêu nhân lúc đó lộ ra sắc mặt kinh hoảng, khẽ chạm vào cánh tay hắn, rồi dịu giọng gọi:

“Trần Liễm, ta sợ… ngươi ôm chặt thêm một chút được không…”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play