Con ngựa kia quả thực cao lớn, Khương Nhiêu dè dặt tiến lại gần, thấy nó không có vẻ hung hãn, lá gan nàng liền lớn thêm đôi phần. Nàng học theo động tác của Trần Liễm khi nãy, đưa tay khẽ vuốt ve lưng ngựa. Quả nhiên có hiệu quả, con ngựa dường như thấy thoải mái, giậm chân tại chỗ mấy cái, toàn thân cũng khẽ run lên đôi chút.
Lúc này nàng mới lấy được chút can đảm.
Hắn bảo nàng:
“Trước cứ lên ngựa đi.”
“Ừm…”
Trần Liễm nói rồi cũng không bước tới, chỉ đứng từ xa phân phó, khiến Khương Nhiêu thoáng lộ vẻ khó xử. Nàng xưa nay chưa từng cưỡi ngựa, căn bản không biết làm thế nào để lên được.
Cố gắng thử hai lần, nàng đành xấu hổ rụt tay lại.
“Ngươi không tới đỡ ta sao?” Khương Nhiêu thấp giọng nói, trong thanh âm mang theo ý làm nũng, “Ta với không tới lưng ngựa…”
Trần Liễm liếc mắt nhìn nàng, mở miệng lạnh lùng:
“Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Khương Nhiêu vốn muốn nhân cơ hội thân cận với hắn, lời này vừa lọt vào tai, lòng nàng lại thoáng lo lắng - chẳng lẽ mình quá mức chủ động, khiến hắn hiểu lầm là không biết liêm sỉ?
Nàng định nói thêm một câu bù đắp, ai ngờ hắn lại nói tiếp:
“Tiểu thư thân phận tôn quý, loại người như ta sao dám vọng tưởng đụng vào?”
Khương Nhiêu bỗng cảm thấy sau lưng rét lạnh. Chẳng lẽ hắn vẫn còn để bụng chuyện trước kia?
Nàng thấp thỏm trong lòng, chẳng rõ câu kia là hắn thực tâm tự giễu, hay cố tình châm chọc. Hai lần gặp mặt, nàng luôn vô tình vô ý mà câu dẫn hắn, lại giả vờ dè dặt mà không thô lỗ, nhưng kết quả lại chẳng được gì, nghĩ lại thật khiến người nản lòng.
“Lời này quả thực quá nặng. Ngươi đã để tâm đến thế, vậy ta cũng không dám làm phiền nữa.” Nghẹn nửa ngày, cuối cùng Khương Nhiêu cũng tìm được lời lui cho bản thân.
Nói xong, trong lòng lại không khỏi có chút chán nản.
Nàng gắng gượng cắn răng bước lên, một tay nắm dây cương định mượn lực nhảy, nào ngờ con ngựa lại tránh ra.
Khương Nhiêu bị bất ngờ, thân thể lập tức mất trọng tâm, hét lên một tiếng kinh hãi, tưởng sẽ ngã mạnh xuống đất. Còn chưa kịp rơi, bên hông chợt có một bàn tay ấm áp giữ lấy nàng.
Là hắn.
Một tay hắn nắm dây cương, tay kia đưa ra đỡ lấy vòng eo nàng, nhấc nàng lên lưng ngựa. Mọi việc diễn ra trong chớp mắt.
“Vừa rồi động tác của ngươi không đúng. Tay trái nên giữ cả dây cương lẫn bờm ngựa, sau đó đặt chân lên bàn đạp mà lấy lực. Bằng không sẽ chỉ làm ngựa kinh sợ, mà người cũng dễ ngã.”
“Lỗi tại ngươi không giúp ta." Khương Nhiêu có chút tủi thân, lúc này thật chẳng muốn lấy lòng hắn nữa.
Nàng đường đường là thiên kim Hầu phủ, từ nhỏ đến lớn việc gì chẳng có người hầu hạ, đừng nói việc nguy hiểm, đến chuyện thường ngày nàng cũng ít khi tự tay làm.
Hơn nữa, nàng đã khi nào vì người khác mà chủ động như vậy? Kết quả hắn lại còn lạnh lùng.
Nghĩ thế, trong lòng càng thêm ấm ức, nước mắt suýt nữa trào ra, nàng vội xoay đầu đi, không để hắn nhìn thấy.
Trần Liễm thấy vậy, có chút nghi hoặc:
“Sao lại yếu đuối thế?”
Khương Nhiêu không thèm đáp.
Hắn kiên nhẫn hỏi tiếp:
“Còn muốn học nữa không?”
Khương Nhiêu hít hít mũi, cứng rắn trả lời:
“Không học."
“Vậy thì tự mình xuống đi.”
Khương Nhiêu ngẩn người, trừng mắt nhìn hắn - đây rõ ràng là cố ý. Nàng vừa nãy lên còn không được, giờ sao có thể tự xuống?
Hắn nhướng mày, giọng nói chậm rãi:
“Sao? Lại muốn ta ôm ngươi nữa?”
Khương Nhiêu sững sờ một thoáng - hắn dùng chữ “lại”. Hóa ra lần trước đỡ nàng lên lưng ngựa, trong mắt hắn cũng tính là… ôm?
Chữ kia thật khiến người ta nghĩ xa.
Trần Liễm dường như cũng ý thức được điều gì, sắc mặt thoáng chột dạ, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ lạnh nhạt như thường.
“Tiểu thư là quý nhân, nước mắt quý nhân, ta không gánh nổi. Được rồi, ta sẽ dạy ngươi cẩn thận là được.”
Khương Nhiêu thấy hắn khó có lúc như vậy, cũng không làm căng nữa:
“Là ngươi nói đấy.”
Trần Liễm mỉm cười, tự mình cầm dây cương, dắt ngựa đưa nàng đi xa. Ngựa đi từng bước vững vàng, Khương Nhiêu từ căng thẳng dần dần bình ổn, không còn sợ hãi.
Hai người, một con ngựa, giữa đồng cỏ xanh rì, thoạt nhìn cũng thật hòa hợp.
Một trận gió mát thổi qua, nàng nghe hắn như lẩm bẩm, chẳng ngoảnh đầu lại, nói khẽ:
“Đây là lần đầu tiên ta dắt ngựa cho người khác.”
Lời ấy theo gió truyền tới, Khương Nhiêu bất giác cong môi mỉm cười.
Đây là lần thứ hai nàng cưỡi ngựa. Lần đầu là Cát Như Yên đưa nàng phi nước đại trên đường lớn, kích thích vô cùng. Lần thứ hai là Trần Liễm, thong thả, vững vàng, khiến nàng cảm thấy an tâm.
Khương Nhiêu thầm nghĩ, cưỡi ngựa kiểu này, e là cả đời nàng cũng chẳng học được. Trần Liễm rõ ràng không phải dạy nàng, mà là để nàng đỡ… thèm cưỡi ngựa thôi.
Nàng hỏi:
“Không thể đi nhanh hơn một chút được sao?”
Trần Liễm vẫn không quay đầu, chỉ thản nhiên đáp:
“Tiểu thư ngồi trên ngựa, sao biết người dắt ngựa mệt nhọc thế nào.”
“Vậy ngươi buông tay ra một chút, để ta tự mình thử.”
Trần Liễm dừng lại, hỏi:
“Ngươi không sợ sao?”
“Tất nhiên là sợ. Nhưng có những chuyện, sợ vẫn phải học.”
Lời nói trước đây về việc tham gia cuộc đua ngựa trong cung, vốn chẳng phải lấy cớ. Kiếp trước nàng sống theo khuôn phép nữ nhi đoan trang, rất không thoải mái. Nay có cơ hội sống lại, những điều trước kia không dám làm, nay nàng đều muốn thử một lần.
Ngày trước nàng chỉ học nữ công thêu thùa, mọi chuyện tuần tự như lễ. Nhưng từ khi gặp Cát Như Yên, nàng mới biết, nữ tử cũng có thể sống tiêu sái như vậy.
Nàng mải nghĩ ngợi, chợt phát hiện Trần Liễm đang nhìn mình, tựa như có điều muốn nói.
“Thật sự muốn học?” Hắn hỏi.
Khương Nhiêu gật đầu nghiêm túc:
“Thật lòng muốn học.”
Trần Liễm trầm mặc một thoáng, dường như đang đắn đo điều gì, mãi sau mới hỏi tiếp:
“Lúc nãy ta ôm ngươi, ngươi có để tâm không?”
Khương Nhiêu ngẩn ra, không rõ vì sao hắn lại nhắc tới chuyện đó. Bị hắn nhìn chăm chú, nàng chợt cảm thấy chỗ eo bị tay hắn chạm qua lại bắt đầu ngưa ngứa.
Nàng cố trấn định, lắc đầu:
“Ngươi khi ấy chẳng qua là muốn cứu ta, nếu không e rằng ta đã ngã rồi. Hành động bất đắc dĩ, sao có thể trách ngươi?”
“Đã vậy…” Trần Liễm nghe xong lời nàng, chợt thu ánh mắt về, không nói thêm lời nào.