Trần Liễm quả nhiên dừng bước quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên liền rơi vào đầu ngón tay trắng như ngọc của Khương Nhiêu. Bàn tay nhỏ kia đang kéo lấy vạt áo ngoài của hắn, nhẹ nhàng lay lay, níu giữ không buông.

Hắn ngẩng lên, chỉ thấy nàng đã cúi đầu, thanh âm yếu ớt như tiếng muỗi kêu:
“Ta thật vất vả mới được ra ngoài một lần, ngươi… có thể đừng vội rời đi được không?”

Trần Liễm im lặng hồi lâu, thần sắc thoáng trầm xuống. Hắn thầm nghĩ, vị thiên kim tiểu thư này ngày thường hẳn là được bảo hộ quá mức, chẳng biết nhân tâm hiểm ác là gì. Ngoài mặt tuy mong manh yếu đuối, nhưng rốt cuộc là đang thử thách ai?

Trông thấy dáng vẻ tủi thân như mèo nhỏ kia, nơi khóe mắt còn mơ hồ đỏ hoe, cuối cùng hắn cũng chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng.

Khương Nhiêu nghe hắn đáp lời, liền vội vàng thu tay lại, sau đó lui về sau nửa bước, tự thấy khoảng cách vừa rồi quá gần, khiến người khác sinh áp lực.

Chỉ là Trần Liễm thấy nàng như vậy, ánh mắt nhàn nhạt quét tới, hơi nhướng mày. Dẫu không nói ra điều gì nhưng Khương Nhiêu luôn cảm thấy, dường như hắn có chút không vui.

“Ngươi vào đây bằng cách nào?”

Khương Nhiêu vội vàng đáp:
“Ta có một bằng hữu, nàng dẫn ta trèo tường.”

Trần Liễm hơi nhướn mày, chẳng để tâm vào trọng điểm, chỉ hỏi:
“Bằng hữu gì?”

“Là một nữ tử giang hồ…” Khương Nhiêu thành thật trình bày, nói xong còn cẩn thận quan sát sắc mặt Trần Liễm, nhưng hắn vẫn trầm mặc như cũ, cảm xúc khó đoán.

Khương Nhiêu sợ hắn lại mất kiên nhẫn với mình, trong lòng liền nghĩ cớ để giữ chân hắn lâu thêm một chút. Chỉ có nhiều tiếp xúc mới mong tìm được cơ hội thân cận hơn với hắn.

Vì thế nàng liếc quanh trại nuôi ngựa một vòng, nói:
“Ngươi ở đây giúp Thần Vương điện hạ nuôi ngựa, hẳn là cưỡi ngựa rất giỏi. Ta xưa nay luôn muốn học, không biết ngươi có thể dạy ta không?”

Sợ lời lấy cớ quá vụng về, nàng lại vội bổ sung:
“Trong cung mỗi năm đều tổ chức đua ngựa, năm ngoái còn lập riêng trường đua cho nữ quyến. Ta thấy các tỷ muội cưỡi ngựa oai phong lẫm liệt, rất ngưỡng mộ, bởi vậy muốn học trước, mong năm nay có thể tham dự một lần.”

Nói đến đây, lý do cũng xem như hợp tình hợp lý.

Khương Nhiêu nghĩ tới nghĩ lui mới tìm được cớ thích hợp ấy, sau khi nói xong liền kiên nhẫn đợi hắn hồi đáp. Không ngờ hắn lại thẳng thừng cự tuyệt:
“Ta không quen giúp người không công.”

Nàng vội xua tay:
“Không phải không công, ta có thể báo đáp.”

“Vậy sao?” Trần Liễm liếc nhìn nàng, thản nhiên nói, “Vậy tiểu thư có thể báo bao nhiêu?”

“Ngươi cứ nói, ta tất sẽ gánh được.” Tiền bạc gì đó, Hầu phủ tất nhiên không thiếu. Khương Nhiêu rất thành tâm nói.

Nhưng Trần Liễm sau một lúc trầm ngâm, lại chưa nói rõ, chỉ bảo:
“Ta còn chưa nghĩ ra, để sau hẵng nói.”

Nghe thế xem như là đã đáp ứng, Khương Nhiêu trong lòng vui mừng khôn xiết, gật đầu liên tục. Nhìn hắn xoay người đi vào trong viện, nàng thoáng sững sờ rồi vội vàng đuổi theo.

Chỉ thấy hắn đi tới trước một chuồng ngựa, tựa như đang cân nhắc điều gì, sau đó liếc mắt nhìn nàng:

“Lại đây nhìn thử con ngựa trắng này thế nào, nó tên là Ngân Nguyệt, tính tình rất ôn hòa.”

Khương Nhiêu đương nhiên không biết chọn ngựa thế nào, nhưng thấy hắn gọi mình tới, hẳn là có ý khác.

Trần Liễm dắt ngựa ra cho nàng nhìn:
“Hay là hôm nay thử luôn một lần?”

“Hôm nay?”

Khương Nhiêu thấy con ngựa trắng to lớn kia hí vang một tiếng rồi áp sát lại gần, nàng sợ tới mức vội lui về sau. Nào ngờ nó lại bước theo vài bước, Khương Nhiêu hết cách, chỉ đành trốn phía sau Trần Liễm.

Trần Liễm lại chẳng có động tĩnh gì, mặc cho con ngựa tên Ngân Nguyệt kia tiếp tục ra oai. Khương Nhiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể nhỏ giọng cầu hắn.

Nàng lí nhí:
“Ngươi đừng để nó lại gần nữa, ta có hơi sợ.”

Tưởng rằng mình nhát gan như vậy sẽ bị hắn cười nhạo, nhưng trốn sau lưng hắn một hồi vẫn chẳng thấy tiếng trêu chọc, chỉ nghe hắn chậm rãi nói:

“Sợ gì chứ, có ta ở đây che chở ngươi.”

Lông mi Khương Nhiêu khẽ chớp, lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Những lời này, dường như trước nay chưa từng có ai nói với nàng.

Tuy trong lòng hiểu rõ Trần Liễm chỉ là thuận miệng đáp lời, không mang theo ý gì sâu xa, nhưng Khương Nhiêu vẫn không kìm được niềm vui, cảm thấy trên con đường "ôm đùi" quanh co này, rốt cuộc nàng cũng tìm được hướng đi đúng đắn.

Trần Liễm xoay người liếc nhìn nàng một cái:
“Ngươi lại đây nắm lấy nó.”

Khương Nhiêu chần chừ chưa động, trông thấy con ngựa trắng trước mặt rung người hí vang, hoàn toàn không có vẻ thân thiện, càng khiến nàng e ngại.

Trần Liễm không nói gì, vươn tay xoa nhẹ lớp lông ở cổ con ngựa, chẳng mấy chốc đã khiến nó ngoan ngoãn không gây rối nữa. Hiệu quả đúng là đáng kinh ngạc.

Hắn lại hỏi:
“Như vậy được chưa?”

Thanh âm trầm thấp, không mang theo gợn sóng, nhưng khi truyền vào tai Khương Nhiêu lại như gãi nhẹ vào tim, khiến lòng nàng thêm phần rối bời, e lệ.

Nàng vội vàng gật đầu, đang định vươn tay nắm dây cương thì Trần Liễm bỗng nhìn nàng chằm chằm, ngay sau đó lại dắt ngựa, xoay người đi về phía bãi cỏ.

Tay nàng rơi vào khoảng không, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm thở ra, sau đó lập tức bước nhanh đuổi theo bóng lưng hắn.

Đến mảnh đất rộng lớn, Khương Nhiêu sợ mình lại lắm lời mà khiến hắn chán ghét, nên liền chủ động tiến đến gần con ngựa thêm một chút.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play