Khương Nhiêu cẩn trọng suy tính một phen, thầm nghĩ: Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, giờ là lúc thích hợp nhất.
Hôm nay là ngày A tỷ đóng cửa lễ Phật, hẳn sẽ không sai người tới tìm nàng; Nhị ca lại tới giờ Tuất mới có thể hồi phủ. Chỉ cần Xuân Hạnh cùng Tiểu Đào ở lại Quỳnh Cư Các giúp nàng che giấu chu toàn, thì hơn phân nửa sẽ không bị phát hiện.
Khi bước ra ngoài, Xuân Hạnh khó tránh khỏi hỏi nàng muốn đi đâu. Khương Nhiêu sợ hai tỳ nữ lo lắng nhưng chẳng thể nói rõ sự tình, bèn tuỳ tiện bịa một cái cớ, nói mình đã hẹn với ái nữ của Tả thừa tướng cùng đi du ngoạn.
Cát Như Yên theo thời gian ước định mà chờ sẵn ở cửa sau Hầu phủ. Đợi hồi lâu, đến khi thấy Khương Nhiêu xuất hiện, ánh mắt lập tức nhận ra búi tóc nàng được chải lại khác thường, rõ là có dụng tâm.
Xem chừng nàng thật sự xem trọng lần ra ngoài này.
Cát Như Yên không khỏi nhìn ngắm nhiều lần, chỉ thấy Khương Nhiêu vẫn mặc bộ váy áo vàng nhạt như cũ, sắc vàng ấy càng tôn lên làn da trắng nõn như sứ, thêm chút điểm phấn nhẹ, chỉ cài một cây trâm ngọc đơn sơ.
Nhưng dung mạo nàng quá đỗi diễm lệ, nét đơn giản ấy lại càng khiến vẻ đẹp thêm phần nổi bật.
“Như Yên tiểu thư?”
Khương Nhiêu thấy nàng ấy thất thần nhìn mình, đành bất đắc dĩ lên tiếng:
“Trước đó ta nhờ ngươi chuẩn bị xe ngựa, giờ ở đâu rồi?”
Nàng đã đưa Cát Như Yên một khoản ngân lượng, nhờ tìm một cỗ xe. Hai người lặng lẽ xuất môn, tất nhiên không thể dùng xe ngựa của Hầu phủ, vậy mà giờ chỉ thấy Cát Như Yên cưỡi một con ngựa tới, chẳng thấy bóng dáng xe ngựa đâu cả.
Cát Như Yên lúng túng cười trừ rồi vội đáp:
“Ta đi mua một con ngựa, như vậy hành động càng thuận tiện hơn.”
“Nhưng ta không biết cưỡi ngựa.”
Khương Nhiêu ngượng ngùng nói. Nàng cũng muốn nếm thử chút kích thích, nhưng không có xe che đậy thì chẳng phải sẽ dễ bị nhận ra?
“Ta cưỡi cùng ngươi."
Nói rồi, Cát Như Yên động tác mau lẹ, cúi người giữ lấy cổ tay nàng, một tay bám vào eo, thoáng chốc đã đưa nàng lên ngựa. Khương Nhiêu còn chưa kịp kêu lên kinh hãi, thân thể đã bị nhấc bổng.
Cát Như Yên khẽ hô một tiếng “Giá!”, Khương Nhiêu cả người căng thẳng, chỉ đành ôm chặt lấy nàng ấy, vì lo bị nhận ra nên vùi đầu vào lưng đối phương.
Như này, còn ai có thể nhận ra nàng là Nhị tiểu thư Hầu phủ nữa?
Chỉ là Cát Như Yên cưỡi ngựa thực sự quá tùy hứng, tốc độ lại nhanh, khiến Khương Nhiêu lần đầu cưỡi ngựa chịu đủ khổ sở. May mắn đường đến trại ngựa cũng không xa, chỉ độ thời gian một tuần trà, hai người đã tới nơi.
Vừa đến, Khương Nhiêu kinh hoảng chưa nguôi, liền vội vàng xuống ngựa. Cát Như Yên thấy vậy, nén cười hỏi:
“Không ngờ ngươi lại nhát gan như thế, sao không bảo ta cưỡi chậm một chút?”
Khương Nhiêu vừa chỉnh lại xiêm y vừa cứng miệng nói:
“Ai nói ta sợ? Là do bị xóc nên mới như vậy.”
“Ngươi nói sao cũng được.”
Cát Như Yên không đùa nữa, xuống ngựa nhìn quanh bốn phía, lại nhìn về phía xa nơi có lính gác, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Nơi này thủ vệ không nghiêm, ta có thể mang ngươi vượt tường. Người ngươi muốn tìm có ở trong đó không?”
Khương Nhiêu khẽ gật đầu, rồi ân cần hỏi lại:
“Ta biết ngươi có võ nghệ, trèo tường dễ như trở bàn tay, nhưng mang thêm một người như ta, liệu có khó khăn không?”
Cát Như Yên nghe vậy ngẩn ra, sau đó liền bật cười:
“Kể cả mang thêm hai người như ngươi thì ta cũng có thể nhẹ nhàng qua được.”
“Vậy thì phiền ngươi rồi.” Khương Nhiêu lễ độ đáp.
Cát Như Yên cảm thấy Khương Nhiêu thục nữ đoan trang, một lời một nụ cười đều đáng yêu. Nàng ấy lắc đầu cười, sau đó khẽ vòng tay ôm eo Khương Nhiêu, tung người một cái, nhẹ nhàng vượt qua rào chắn.
“Ta ở nơi này chờ ngươi, khi nào muốn về chỉ cần quay lại tìm ta.”
Nói xong, ánh mắt nàng ấy lại lướt qua gương mặt Khương Nhiêu, trêu chọc:
“Ngươi đến đây là để hẹn hò cùng người trong lòng?”
“Không được nói bậy." Khương Nhiêu vội phủ nhận.
“Có gì mà ngại?” Cát Như Yên cười cười, tiện tay nhổ một cọng cỏ đuôi chó chơi đùa, “Ngươi lớn lên mỹ miều thế kia, lại bỏ công sức đến tìm hắn, phỏng chừng người ấy thấy ngươi đến, trong lòng sớm đã nở hoa rồi.”
Khương Nhiêu bị trêu đến đỏ bừng mặt, nhưng lại nhớ tới lần chia tay ở quân doanh, thần sắc lãnh đạm của Trần Liễm lúc đó, trong lòng không khỏi thấp thỏm: hắn thấy nàng đến, thật sự sẽ vui sao...?
Do Xuân Hạnh từng đến chỗ này một lần, lộ trình cũng đã thuật lại kỹ lưỡng nên Khương Nhiêu liền men theo lời nàng ấy kể, một mình lén tiến vào trong.
May thay nơi đây cũng rộng, binh lính tuần tra chỉ canh giữ cổng chính, vào sâu bên trong thì không còn bị ngăn cản.
Chỗ ở của Trần Liễm nằm ở tận cuối, càng đi, tầm nhìn càng trống trải, thảo nguyên xanh mướt bạt ngàn, thoảng đâu đó tiếng ngựa hí vang.
Hắn ở chốn này, ắt là để tĩnh tâm.
Đi được một hồi, chợt thấy phía trước có một tiểu viện, nàng vội vén váy bước nhanh tới, chỉ thấy trong sân hoa hợp hoan nở rộ, những cánh hoa được ánh nắng chiếu rọi, ánh lên sắc phấn nhàn nhạt, thanh nhã vô cùng.
Tới gần, bỗng nghe trong viện truyền ra tiếng kiếm rít gió, Khương Nhiêu vội nín thở, nép sau một gốc liễu lớn, lén nhìn vào trong.
Quả nhiên thấy Trần Liễm vận hắc y, mắt lạnh như băng, đang múa kiếm.
Thân hình hắn nhanh nhẹn, kiếm chiêu linh hoạt. Khương Nhiêu tuy chẳng hiểu chiêu thức, nhưng chỉ nhìn khí lực cùng tay chân linh hoạt, cũng biết kiếm thuật của hắn phi phàm.
Trước nay, chưa từng có nam tử nào múa kiếm trước mặt nàng. Kiếp trước tuy gả cho Thái tử, nhưng Mục Lăng chỉ biết vài chiêu qua loa, cơ hồ không có thực học.
Phụ thân và Nhị ca nàng đều xuất thân võ tướng, nhưng nhiều năm chinh chiến bên ngoài, chưa từng múa kiếm trước mặt nàng.
Bởi vậy giờ phút này, Khương Nhiêu lặng lẽ nhìn Trần Liễm từ nơi tối, bất giác bị hút vào, chẳng thể dời mắt.
“Người nào?”
Đột nhiên có tiếng quát nhẹ, Khương Nhiêu sợ đến quay người bỏ chạy. Nhưng rõ là đã muộn, nàng bối rối nắm chặt váy áo, không hiểu sao lại bị phát hiện.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong lòng Khương Nhiêu loạn như trống trận, vừa thẹn vừa hoảng, chẳng biết làm sao.
Chưa kịp lên tiếng, đã cảm thấy một luồng kiếm khí quét tới, đầu kiếm thẳng tắp chỉ vào cổ.
“Là… là ta…”
Nàng trợn to mắt, bất lực nhìn Trần Liễm. Hắn còn mang vẻ cảnh giác, chưa thu kiếm ngay.
Trần Liễm thoáng bất ngờ, ánh mắt lướt qua mặt nàng rồi nhanh chóng thu kiếm:
“Sao ngươi lại ở đây?”
Khương Nhiêu còn chưa hoàn hồn, chỉ ho khan vài tiếng mới mở miệng:
“Hôm trước ta sai nha đầu đi lấy khăn, chẳng phải chính miệng ngươi nói, muốn thì tự mình tới lấy hay sao?”
Nghe vậy, Trần Liễm tiến lên một bước, từ trên cao nhìn nàng chằm chằm:
“Chỉ là cái khăn, tiểu thư thật sự xem trọng vậy như vậy?”
“Là đồ của ta, tất nhiên phải đích thân lấy về.”
Khương Nhiêu tuy ngoài miệng vững vàng, nhưng ánh mắt đã không dám đối diện hắn.
“Nơi này không phải chỗ ngươi có thể tuỳ tiện đến. Trở về đi.”
Trần Liễm lạnh nhạt nói, sau đó phất tay áo quay người.
Khương Nhiêu sững sờ, không hiểu sao hắn lại trở mặt như vậy.
Nàng chẳng kịp nghĩ nhiều, thấy hắn định đi, vội tiến lên giữ lấy tay áo hắn - lần tiếp xúc chân thật đầu tiên của hai người.