Nữ tử căm phẫn mắng: “Lớn lên giống y như tiểu yêu tinh, chẳng trách hắn lại cùng ngươi liếc mắt đưa tình ở cửa. Để xem hôm nay ta dạy dỗ ngươi như thế nào."

Khương Nhiêu qua cơn hôn mê, hoàn toàn chẳng hay biết chuyện gì đã xảy ra. Tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Nàng vừa định giơ tay xoa huyệt vị, chợt phát giác bản thân căn bản không thể động đậy.

Nàng bị lột sạch y phục, trên người chỉ còn lại lớp áo mỏng, bị trói chặt trên ghế. Nàng đưa mắt nhìn quanh, xác nhận nơi này vẫn là Hầu phủ, vừa định mở miệng kêu cứu thì phát hiện bản thân chẳng còn chút khí lực nào để lên tiếng.

Chẳng lẽ… kẻ đột nhập Hầu phủ mấy ngày trước không phải đạo tặc mà là hái hoa tặc? Việc đột nhập thư phòng Nhị ca chẳng qua là kế nghi binh, mục tiêu thực sự là nữ quyến trong phủ?

Khương Nhiêu khóc không ra nước mắt, hoảng loạn muốn thoát khỏi dây trói nhưng giãy giụa thế nào cũng vô ích. Nàng thầm nghĩ: “Xong rồi, đi tong thật rồi. Ta còn chưa kịp ôm đùi Trần Liễm đã phải bỏ mạng nơi đây.”

“Ngươi tỉnh rồi?”

Là thanh âm của một nữ tử.

Nghe thấy giọng nói ấy, Khương Nhiêu bỗng trấn định lại, gắng che giấu nỗi sợ trong lòng, bất giác dâng lên một tia hy vọng sống sót.

Nàng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy một nữ tử áo đỏ, dung mạo thanh tú, dáng vẻ lười nhác dựa vào thành ghế, trong tay còn cầm một quả táo từ khay hoa quả của nàng, thong dong gặm từng miếng.

Sau đó, nữ tử kia liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi biết ta là ai không?”

Khương Nhiêu lắc đầu.

“Ta là nữ chủ nhân tương lai của phủ này.”

Nữ chủ nhân?

Trong lòng Khương Nhiêu cả kinh, nhất thời không hiểu nàng ta nói vậy là có ý gì.

Đối phương hừ lạnh: “Là đích thân phu nhân trong phủ thừa nhận, tương lai sẽ gả ta cho nhi tử của bà. Vừa rồi thấy ngươi cùng nam nhân của ta liếc mắt đưa tình ở trước cửa, ta cố ý đến nhắc nhở ngươi nên sớm chết tâm đi.”

Nói rồi, nàng ta mặt mày đầy vẻ khiêu khích bước tới gần, giơ tay điểm mạnh vào huyệt đạo trên ngực Khương Nhiêu, lúc này nàng mới có thể mở miệng.

“Nương ta?” Nỗi sợ trong lòng Khương Nhiêu tiêu tan, thay vào đó là một gương mặt đầy ngơ ngác.

“Nương ngươi cái gì?”

Hồng y cô nương nhíu mày, bước nhanh tới nắm lấy cằm Khương Nhiêu. Dung mạo nàng ấy vốn đã anh khí, giờ lại càng khiến người khác áp lực. Nàng ấy nhìn chằm chằm Khương Nhiêu, hỏi: “Ngươi còn gọi là ‘nương’? Hai người các ngươi đã thân mật đến mức ấy rồi? Phu nhân làm sao có thể lừa ta? Rõ ràng bà nói nhi tử mình chưa đính hôn."

Khương Nhiêu dần hiểu, thì ra là nàng bị hiểu lầm thành tình địch vì món nợ đào hoa của Nhị ca.

“Cô nương nhận lầm rồi,” nàng vội nói rõ, “Ta là Khương Nhiêu, nhị tiểu thư của Hầu phủ. Ngươi nói ‘nam nhân’ kia, hẳn là Nhị ca ta. Vừa rồi ta chỉ tiễn huynh ấy ra cửa, nào có chuyện liếc mắt đưa tình.”

Nữ tử kia trầm mặc hồi lâu không nói. Trên mặt không còn vẻ dữ tợn ban nãy mà đỏ bừng lên trông thấy, rất nhanh lan tới cả vành tai.

Thêm vào đó là thân y hồng diễm, càng khiến tình cảnh ấy trở nên buồn cười. Nhưng Khương Nhiêu nào dám bật cười, bởi bản thân nàng vẫn còn bị trói.

Nữ tử kia lập tức xoay người, tựa hồ thấy mất mặt, trấn tĩnh một lát rồi quay lại cởi dây thừng cho Khương Nhiêu.

Trao sợi dây cho nàng, nữ tử nghiêm túc nói: “Ngươi cũng trói ta một lần đi, xem như huề nhau.”

Khương Nhiêu chưa từng gặp nữ tử nào tuỳ hứng đến vậy, trong lòng sinh ra mấy phần tò mò, không nhịn được nói một câu:

“Huề thế nào được, ngươi còn lột y phục ta.”

Đối phương ngẫm nghĩ một lúc, như đang đấu tranh tư tưởng, rồi gật đầu đáp: “Vậy ngươi lột ta rồi trói.”

Khương Nhiêu buông dây thừng, chỉ hỏi: “Kẻ đột nhập thư phòng ca ca ta mấy hôm trước cũng là ngươi?”

Nữ tử kia không giấu giếm, thản nhiên thừa nhận: “Ta muốn biết hắn là người thế nào nên trộm vào xem, thấy hắn toàn viết chữ, mà ta lại chẳng biết chữ, đành phải mang ra ngoài nhờ người đọc cho nghe.”

Ra là thế, Khương Nhiêu bỗng thấy nữ tử này có vài phần thật thà đáng yêu.

Hầu phủ canh phòng nghiêm ngặt như vậy mà nàng ấy có thể trộm được, đủ thấy thân thủ không hề tầm thường.

“Ngươi tên gì?”

“Cát Như Yên.”

Như Yên… quả là tên như người, tùy ý mà thoát tục.

Khương Nhiêu đứng dậy mặc áo ngoài, đợi khi y phục chỉnh tề rồi mới hỏi: “Ngươi không nghĩ nữ tử trong phủ này có thể là tỷ tỷ hay muội muội của hắn sao?”

Cát Như Yên trả lời không do dự: “Cũng từng nghĩ tới, nhưng thấy ngươi trưởng thành thế kia, lại dựa sát bên hắn, cảnh giác trong lòng lập tức dâng lên.”

“Loại cảnh giác nào?” Khương Nhiêu khóe miệng khẽ co giật.

Đối phương ngượng ngùng cười, thành thật đáp: “Ta không đọc sách, không biết nói cho hay, chỉ nghĩ được ba chữ ‘hồ ly tinh’. Cảm giác rất hợp với ngươi.”

“……”

May mà Khương Nhiêu tin nàng ấy không có ác ý, bằng không lời này cũng đủ khiến người khác giận sôi gan.

“Ngươi thật sự không giận ta?” Cát Như Yên lại hỏi.

“Không giận, hơn nữa ta cũng sẽ không kể lại chuyện hôm nay cho ca ca ta nghe.”

Cát Như Yên trịnh trọng đáp: “Vậy ta thiếu ngươi một nhân tình.”

Khương Nhiêu tiến tới, do dự kéo tay nàng ấy: “Ta cũng có một chuyện muốn nhờ, tuyệt không phải dùng chuyện hôm nay để uy hiếp. Dù ngươi có đồng ý hay không, ta cũng sẽ giữ kín, không tiết lộ nửa lời.”

Cát Như Yên gật đầu: “Ngươi cứ nói.”

“Ta thấy công phu cô nương cao cường, ra vào Hầu phủ nhẹ tựa lông hồng, nên ta muốn thỉnh cầu… cô nương có thể lén đưa ta ra ngoài một chuyến?”

Nàng nhấn mạnh chữ “lén”, ngụ ý việc này phải kín đáo.

“Dễ thôi, ngươi muốn đi đâu?”

Đối phương chẳng hề do dự, hoàn toàn không câu nệ mấy điều quy củ rằng khuê nữ không được tự tiện ra ngoài.

Khương Nhiêu nghiêm túc nói: “Trại ngựa Vân Hoạ phía Đông kinh thành.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play