Hôm sau giờ Ngọ, Khương Nhiêu đang trầm ngâm suy nghĩ nên tìm cớ gì để xuất phủ, bỗng nghe Tiểu Đào hấp tấp chạy đến, vì gấp gáp mà thở hồng hộc, sắc mặt đỏ bừng.

Xuân Hạnh cau mày quở trách:
“Trước mặt cô nương sao lại lỗ mãng như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến ngươi hoảng hốt đến vậy?”

Tiểu Đào vừa thở dốc vừa khẩn trương bẩm báo:
“Tiểu thư, tối qua hầu phủ bị trộm."

Khương Nhiêu nghe vậy thì cả kinh, vội hỏi:
“Có ai bị thương không?”

“Không có người bị thương, nhưng nghe nói tên trộm lớn mật kia đột nhập vào Duệ An Các - thư phòng của Thế tử, lấy trộm một bức thư pháp chính tay Thế tử viết. Kỳ thực mấy đêm trước cũng có kẻ đột nhập, nhưng Thế tử gần đây uống nhiều rượu, lỡ tay làm mất thư, cứ tưởng bản thân nhớ nhầm. Mãi đến sáng nay khi phát hiện thư lại mất nữa, mới xác định là thật sự bị trộm.”

Xuân Hạnh xen vào hỏi:
“Có mất ngân lượng hay vật quý gì không?”

Tiểu Đào lắc đầu:
“Không nghe nói có gì đáng giá bị đánh cắp, nhưng Thế tử tức giận không thôi, nhất quyết phải bắt cho bằng được tên trộm ấy về quy án.”

Tuy không có người bị thương, cũng chẳng mất của cải quý trọng, nhưng việc này nào phải chuyện nhỏ. Tên trộm kia chẳng khác nào đánh vào thể diện của Trấn Quốc Đại Tướng Quân. Đường đường hầu phủ, thủ vệ nghiêm ngặt, vậy mà một tên tiểu tặc vẫn có thể tự do ra vào, đúng là chuyện lớn.

Duệ An Các là nơi Khương Minh cư ngụ, thư phòng lại là chỗ hắn xử lý quân vụ. Nếu việc này truyền ra ngoài, hỏi còn ai dám kính phục tướng lĩnh tam quân như hắn?

Khương Nhiêu suy tư rồi chậm rãi nói:
“Kẻ trộm này quả thật kỳ lạ, khắp nơi không màng, lại chỉ lấy một bức thư pháp của nhị ca. Nhị ca là võ tướng, chẳng phải danh gia thư pháp, vậy hắn trộm thư để làm gì?”

Xuân Hạnh cũng không nghĩ ra, chỉ đành lo lắng đáp:
“Bất kể hắn có mưu đồ gì, mấy ngày tới chúng ta đều nên cẩn trọng, hắn đã có thể lẻn vào thư phòng, nói không chừng lần sau sẽ đến nơi khác.”

Nay trong phủ có hai vị tiểu thư chưa xuất giá, việc này càng không thể sơ suất.

Tiểu Đào cũng gật đầu:
“Thế tử đã điều tướng sĩ từ quân doanh về hộ vệ hầu phủ. Quỳnh Cư Các của chúng ta và Uyển Diễm Cư của Đại tiểu thư đều được tăng cường phòng bị. Chỉ cần tên trộm kia dám đến, chắc chắn sẽ không thể toàn mạng rời đi.”

Khương Nhiêu khẽ gật đầu:
“Nhị ca tự có an bài là ta yên tâm rồi.”

Chưa đến chạng vạng, Khương Minh đã cưỡi ngựa trở về phủ. Hôm nay hắn cố ý hồi phủ sớm, nếu là thường ngày: dù không vướng việc, cũng phải tới giờ Tuất mới về.

Trên bàn cơm, Khương Minh nhắc lại chuyện bị trộm, lại dặn dò hai nữ quyến trong nhà:
“A tỷ, A muội, mấy hôm nay đêm đến, hai người đừng ra khỏi phòng. Ta thấy tên trộm kia nhiều lần đột nhập, e là chưa đạt được mục đích. Ta đã bày mai phục ở Duệ An Các, chỉ chờ hắn sa lưới.”

Khương Nhiêu đặt đũa xuống hỏi:
“Nhị ca làm sao biết hắn sẽ tới hôm nay?”

“Tên đó đã đến nhiều lần, lại toàn nhằm lúc ta say rượu. Nếu không, ta đã sớm bắt được rồi. Ta tính toán thời gian, nếu không phải tối nay thì là ngày mai.”

Khương Viện lo lắng dặn:
“Minh Nhi, lúc đó đừng lỗ mãng. Nếu nắm chắc thì hãy ra tay, nghìn vạn lần đừng để bị thương.”

“Yên tâm đi a tỷ. Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tặc.” Khương Minh đầy tự tin, xem ra không hề coi kẻ địch ra gì.

Nhưng Khương Nhiêu lại cảm thấy khác lạ. Kẻ trộm kia có thể nhiều lần lẻn vào hầu phủ như chốn không người, thậm chí né tránh được tuần tra của thân vệ nhị ca, thì tuyệt chẳng phải hạng tầm thường.

Đêm đó, Khương Nhiêu trằn trọc không yên vì lo lắng việc bắt trộm. Ở Uyển Diễm Cư phía Đông, Khương Viện cũng một đêm không chợp mắt.

Toàn phủ canh phòng nghiêm ngặt nhưng lại không hề thấy bóng dáng tên trộm. Khương Minh đợi trắng một đêm, lòng không khỏi thất vọng, nhưng vì còn phải vào triều nên đành tạm thời giải trừ phong tỏa.

Thấy sắc mặt Khương Minh trầm trọng, Khương Nhiêu tiễn a huynh ra cửa, nhân đó an ủi:
“Nhị ca đừng quá phiền lòng. Có lẽ tên trộm kia nhanh nhạy, nghe động tĩnh nên không dám đến nữa.”

“Hắn tốt nhất đừng đến. Nếu rơi vào tay ta, nhất định ta phải dẫn hắn về quân doanh, cho hắn nếm mùi quân pháp.”

Khương Nhiêu cười gật đầu, trông theo a huynh mình thúc ngựa rời phủ, trong lòng thầm nghĩ: hắn làm việc gì cũng đều nghiêm cẩn như thế.

Là nhi tử duy nhất trong nhà, lại theo phụ thân vào quân doanh từ nhỏ, được giáo dưỡng nghiêm khắc nên mới trở thành nam nhân trầm ổn, đứng đắn, chẳng ham vui chơi.

Tuy tính tình có phần cứng nhắc, nhưng dung mạo lại xuất chúng, lập được quân công, đúng là thiếu niên anh hùng. Trong kinh thành, không biết bao nhiêu khuê nữ mong mỏi được gả cho a huynh.

Khương Nhiêu cười trộm, nhưng nụ cười chưa kịp lan rộng đã dần thu lại.

Kiếp trước, đường nhân duyên của nhị ca thực lận đận. Hai lần đính hôn đều kết thúc dang dở: một người bị bắt gặp vụng trộm với biểu ca, một người du xuân ngã xuống hồ mà chết. Cả hai hôn sự đều không thành.

Từ đó, nhị ca cho rằng mệnh cách của bản thân không tốt nên định chờ vài năm rồi mới tính chuyện hôn phối. Nào ngờ dây dưa mãi tới khi Mục Lăng trở mặt với Khương gia, hầu phủ bị diệt môn mà a huynh vẫn lẻ bóng.

Khương Nhiêu tuy chẳng tin chuyện mệnh cách nhưng vẫn lo sợ đời này giẫm lại vết xe đổ, khiến a huynh phải chịu thương tổn lần nữa.

Đang mải nghĩ ngợi, nàng bỗng cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình. Ngoảnh đầu nhìn ra cổng lớn, chỉ thấy người qua đường lác đác, không thấy gì khả nghi.

Nhưng ánh nhìn ban nãy rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là nàng quá căng thẳng nên sinh ra ảo giác?

Không thấy gì bất thường, Khương Nhiêu đành quay vào. Hộ vệ đóng lại đại môn, nàng một mình trở về Quỳnh Cư Các.

Xuân Hạnh và Tiểu Đào cả đêm không ngủ, được lệnh thì tranh thủ chợp mắt. Ai cũng nghĩ tên trộm kia dù lớn gan đến đâu cũng chẳng dám ban ngày ban mặt mà vào phủ.

Nào ngờ, mọi người đều lầm rồi.

Vừa bước vào cửa, Khương Nhiêu đã ngửi thấy một mùi hương kỳ dị. Hương khí vô cùng bá đạo, chỉ hít một chút đã thấy chân tay bủn rủn. Biết có điều không ổn, nàng lập tức dùng tay áo bịt mũi miệng.

Nhưng đã muộn, một bóng người xuất hiện sau lưng. Khương Nhiêu còn chưa kịp quay đầu, tầm mắt đã mơ hồ, thân thể mềm nhũn ngã xuống thảm.

Bên cạnh nàng, một nữ tử vận hồng y đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, cúi xuống nhìn kỹ dung mạo Khương Nhiêu rồi khinh miệt bĩu môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play