“Nhiêu nhi, để chuyện có thể hợp tình hợp lý, hôm nay có mười bảy phần cơm trưa, từng phần một đều do ta đích thân đưa đến.” Trần Liễm vốn không định nói với nàng những lời này, nhưng thấy nàng lo lắng như vậy, lại sợ nàng vì thế rơi lệ, đành vừa dỗ dành vừa giảng giải cặn kẽ.
“Nàng đừng lo nghĩ. Kẻ khác thấy ta đưa cơm cho nàng cũng chẳng có gì lạ, ai nấy đều có phần, sao lại vì nàng mà ngờ vực? Chỉ là...” Hắn dừng lời, bỗng vươn tay xoa đầu Khương Nhiêu, động tác vẫn nhẹ nhàng trìu mến như thường, sau đó nói tiếp: “Chỉ là, riêng phần của nàng có thêm bánh đường, ta biết nàng thích ăn vị ngọt này.”
Lời đã nói rõ ràng, nhưng nửa ngày chẳng thấy Khương Nhiêu hồi đáp, trong lòng hắn dâng lên thấp thỏm, không khỏi suy đoán, lẽ nào Nhiêu nhi vẫn còn cảm thấy hắn làm việc không ổn, bởi vậy mà giận dỗi với hắn?
Trong lòng bất định, Trần Liễm nắm tay nàng, thành khẩn xin lỗi: “Nhiêu nhi, lần sau ta tuyệt đối không dám như thế nữa, nàng đừng giận ta nữa được không? Lần này ta cam đoan, mọi việc đều chu toàn, không còn tai họa ngầm.”
Khương Nhiêu bỗng thở dài một tiếng, cuối cùng cũng có chút phản ứng, nhưng chẳng nhìn hắn, nàng quay đầu liếc về phía cửa xe - nơi Tiểu Vưu đang đứng.
Lúc này, Tiểu Vưu đã ngây người. Nàng ấy nào tưởng tượng được vị Chỉ huy sứ Trần đại nhân luôn nghiêm nghị lãnh đạm, người người đều ví giống Diêm La mặt lạnh, thế mà đối với cô nương lại có thể dùng lời lẽ mềm mỏng, động tác dịu dàng như vậy? Thật khiến người ta trố mắt há miệng.
Khương Nhiêu làm như không thấy gương mặt kinh ngạc với đủ loại cảm xúc của Tiểu Vưu, chỉ nhàn nhạt căn dặn: “Tiểu Vưu, ngươi ra ngoài trông coi... kéo rèm xuống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT