Lời tuy là vậy nhưng vẻ mặt Xuân Hạnh vẫn có phần ngưng trọng. Việc này nói lớn không lớn, suy cho cùng cũng chỉ là chuyện một chiếc khăn tay, nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, bởi lẽ có liên quan tới danh tiết của nữ nhi khuê các.

Khăn tay vốn là vật tư mật, nay lại rơi vào tay một nam tử xa lạ, bất kể nguyên do thế nào, cũng đều không ổn.

Khương Nhiêu trông thấy Xuân Hạnh băn khoăn, bèn lên tiếng:
“Ngươi đừng nghĩ nhiều. Có Lý phó tướng theo cùng, tất không xảy ra sai sót. Chỉ cần gặp được người kia, ngươi cứ làm theo lời ta dặn là được. Người nọ họ Trần tên Liễm, dung mạo cực kỳ xuất chúng, ngươi chỉ cần liếc mắt ắt nhận ra.”

Một lời này tựa hồ có điều không ổn, cô nương sao lại khen một nam tử xa lạ như vậy? Xuân Hạnh vốn là người thủ lễ, nghe xong liền vội vàng nhắc nhở:

“Tiểu thư, lời ấy cần cẩn thận.”

Khương Nhiêu tất nhiên hiểu rõ nàng lo lắng điều gì, nhưng thân phận Thái tử phi tương lai như gông xiềng trói buộc, khiến nàng thật sự phiền chán. Trần Liễm vốn xuất chúng, vì sao nàng lại không thể khen?

Tuy trong lòng phản nghịch, nhưng ngại Xuân Hạnh nhút nhát, nàng đành thở dài:
“Ta tự biết chừng mực, ngươi không cần quá lo lắng.”

“Vâng.” Lúc này Xuân Hạnh mới hơi an tâm.

Ngày hôm sau, Lý Hổ đưa Xuân Hạnh rời phủ từ sáng sớm. Hai người lặng lẽ ra cửa sau, không kinh động ai. Tiểu Đào thấy Xuân Hạnh không có trong viện cũng chỉ nghĩ nàng ra ngoài mua đồ, chẳng hề nghi ngờ gì.

Khương Nhiêu thì từ sớm đã không cách nào tĩnh tâm, bèn ngồi một mình trong viện, trên chiếc ghế đu dây đong đưa qua lại, tỏ vẻ chán chường.

Vì cớ gì nàng lại một mực muốn tìm lại chiếc khăn ấy? Hành động lần này kỳ thực là có chút dụng ý riêng.

Mãi đến xế trưa, cuối cùng cũng thấy Xuân Hạnh trở về.

Chỉ thấy nàng ấy vừa bước qua cửa sau đã mang vẻ mặt đầy lo lắng, thần sắc ngưng trọng. Nàng ấy nhìn quanh trái phải, cẩn thận xác nhận bốn bề không người rồi mới đóng chặt cửa lại.

“Tiểu thư…” Xuân Hạnh vẻ mặt tủi thân, như muốn khóc đến nơi.

Khương Nhiêu vội hỏi:
“Việc có thuận lợi không?”

“Họ Trần kia vẫn chưa trả khăn lại, còn nói…” Xuân Hạnh ngập ngừng, mặt đỏ bừng, như thể không sao mở miệng nói được.

Khương Nhiêu càng thêm sốt ruột, thúc giục:
“Hắn còn nói gì?”

Xuân Hạnh cúi đầu, đành gắng gượng kể lại đầu đuôi sự việc:
“Nô tỳ làm theo phân phó của tiểu thư, một mình đến trại nuôi ngựa tìm Trần công tử. Người như tiểu thư nói, rất dễ nhận ra. Nô tỳ đợi lúc vắng người mới tiến lên hành lễ, tự báo gia môn, nói là biểu tiểu thư phủ Hầu sai đến tìm lại chiếc khăn tay. Ngỡ sẽ thuận lợi, ai ngờ Trần công tử ấy lại là người không biết thông cảm.”

“Hắn làm sao?”

“Hắn nghiêm mặt nói, nếu muốn lấy lại khăn thì phải để chủ nhân đích thân tới.”
Xuân Hạnh mặt mày khổ sở, bất bình:
“Nô tỳ cùng hắn phân giải, rằng tiểu thư không tiện ra ngoài, vậy mà hắn chẳng hề nể tình, dứt khoát xoay người bỏ đi.”

Khương Nhiêu siết chặt chiếc khăn tay mới trong tay, gấp gáp hỏi:
“Hắn thật sự nói vậy?”

“Vâng.”

Khương Nhiêu nghe xong liền trầm mặc, Xuân Hạnh thấy thế, vội vàng an ủi:
“Tiểu thư đừng quá lo nghĩ. Nếu cần, nô tỳ có thể tìm cơ hội đi lần nữa. Dù có đoạt, cũng phải lấy khăn về cho bằng được.”

Khương Nhiêu đâu phải lo nghĩ, nàng là đang âm thầm vui sướng. Không lấy lại được khăn mới hợp ý nàng. Lần này dùng chút tâm tư thử một phen, rốt cuộc cũng có kết quả.

Nếu Trần Liễm thật sự chán ghét nàng thì cần gì giữ lại khăn, đã vậy còn ép nàng đích thân đến lấy? Chẳng phải là tự chuốc phiền vào thân?

Nàng đi tới đi lui trong phòng, ngẫm nghĩ kỹ càng, chỉ thấy việc này kỳ thực mang chút hàm ý sâu xa. Nếu hắn thật lòng không ghét nàng, phải chăng là mượn cơ hội này để thử lòng nàng?

Hắn tất hiểu rõ, nữ nhi khuê phòng ra ngoài gặp gỡ nam tử vốn là điều không thể coi thường, huống chi nàng còn là tiểu thư vọng tộc, nhất cử nhất động đều bị giám sát nghiêm ngặt.

Khương Nhiêu nghiêm mặt dặn:
“Xuân Hạnh, việc hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, bên Tiểu Đào cũng không cần nhắc đến.”

“Nô tỳ hiểu rõ.” Xuân Hạnh gật đầu, nói:
“Lý phó tướng thấy nô tỳ trở ra nên có hỏi han, nhưng nô tỳ biết có lời không tiện nói, sợ dây dưa không dứt, vì vậy đành nói dối là khăn đã lấy về.”

“Làm vậy là đúng. Ngươi xử trí rất khéo.”
Khương Nhiêu hài lòng, Xuân Hạnh làm việc quả nhiên chu đáo.

“À đúng rồi tiểu thư, Trần công tử trước khi đi còn nhờ nô tỳ truyền lời. Nhưng lời ấy thật quái dị…” Xuân Hạnh cau mày hồi tưởng.

Khương Nhiêu ngẩn người:
“Hắn nói gì?”

“Hắn nói: 'Rượu mà tiểu thư đưa đêm đó rất mỹ vị, không biết lần tới còn có thể mang đến nữa không?'”
Xuân Hạnh vẻ mặt kinh ngạc, đầy nghi hoặc: 
“Tiểu thư tôn quý như vậy, sao có thể từng đưa rượu cho hắn? Hắn đúng là ăn nói hồ đồ."

Xuân Hạnh lần này vì bảo vệ danh dự cho tiểu thư mà tỏ rõ bất bình, khiến Khương Nhiêu nghẹn lời chẳng biết nói sao. Nàng không những thật sự có lấy lòng mà đưa rượu cho Trần Liễm, mà thậm chí còn bắt đầu tính kế… sẽ tặng hắn thêm điều gì tiếp theo…


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play