“Hôm nay các tướng của tam quân tới đây, đã là nể mặt Hầu phủ không ít. Huống chi Thái tử cùng Thần Vương đích thân quang lâm, Minh Nhi tất nhiên phải chiêu đãi chu đáo đôi phần.”

Khương Nhiêu khẽ gật đầu, nhìn sang liền thấy ca ca nhà mình đã ngà ngà say, thân hình nghiêng ngả không vững. Thái tử ngồi bên lại thần sắc sáng rõ, chẳng hề có chút men say nào.

Mục Lăng khoé môi lộ nụ cười, tay vẫn không ngừng rót rượu cho Nhị ca nàng, một bộ dạng tận tình hầu hạ, không hợp nửa phần với thân phận tôn quý của Thái tử.

Cảnh tượng này vốn rất hài hòa, nhưng đối với Khương Nhiêu lại chói mắt vô cùng. Mục Lăng ngoài mặt ôn hoà nhưng thực chất chỉ là giả ý ứng phó, bởi hiện tại Khương gia vẫn còn đáng để hắn bỏ công dàn xếp.

Giờ thì Khương Nhiêu đã rõ tâm cơ u ám của Mục Lăng. Đời trước, vì sao thủ đoạn của hắn lại độc ác đến thế, khiến cả Khương gia hơn trăm nhân khẩu phải chịu đại họa? Trong đó, sao không có một phần phát tiết oán hận?

Đường đường là Thái tử, vì mưu tính địa vị, lại phải cúi mình lấy lòng một võ tướng, thậm chí tự tay rót rượu, trong lòng hắn hẳn cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Những chuyện đã qua, tích tụ lại thành mối hận thâm sâu. Nhưng tất thảy vốn dĩ cũng chỉ là lựa chọn của hắn.

Lúc này, Mục Lăng cũng nâng chén uống một ly, vừa ngửa đầu vừa khẽ liếc sang Khương Nhiêu. Hai ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc. Hắn thong dong đặt chén xuống, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng, cứ như thế nhẹ nhàng mà chăm chú nhìn nàng qua làn hơi rượu dưới ánh đèn.

Nếu đổi lại là nữ tử khác, e rằng đã sớm sa vào ánh mắt chan chứa thâm tình kia.

Đáng tiếc, Khương Nhiêu nay đã nhìn thấu sau tấm màn dịu dàng kia là từng đợt đao quang kiếm ảnh. Lòng nàng không còn chút gợn sóng, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo như phủ tuyết đêm đông.

Nàng không chút đáp lại, ánh mắt đảo qua, vừa vặn nhìn thấy Thần Vương điện hạ bạch y phiêu dật, đang thong thả nhấp rượu, thần sắc nhàn nhã.

Vì nàng dừng mắt ở Thần Vương lâu hơn một chút, quả nhiên sắc mặt Thái tử dần trầm xuống.

Chỉ một động tác nhỏ cũng có thể khiến hắn sinh lòng cảnh giác cùng bực bội. Khương Nhiêu cười lạnh, thầm nghĩ: chuyện này mới chỉ là khởi đầu thôi. Mục Lăng, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng nhập cuộc chưa?

***

Sau yến tiệc đêm đó, Khương Nhiêu thấy huynh trưởng ngày càng bận rộn, quân vụ mỗi ngày một chồng chất.

Hắn vừa được phong làm Trấn Quốc Đại tướng quân, vì mới nhậm chức nên mấy hôm nay ngày nào cũng đi sớm về trễ. Hoặc là bận việc tại doanh trại ngoài thành, hoặc là huấn luyện binh mã ở sân phía Tây. Từ khi hồi phủ đến nay, người một nhà chưa từng dùng chung bữa tối được một lần trọn vẹn.

Khương Minh phong thần tuấn lãng, tiền đồ rạng rỡ, vốn là điều đáng mừng. Nhưng trong lòng Khương Nhiêu vẫn không khỏi lo lắng.

Đời trước, Nhị ca cũng được phong hào Trấn Quốc Đại tướng quân, nhưng vào năm thứ mười An Bình, không phải năm thứ tám như hiện tại. Vì cớ gì mọi sự lại đến sớm hơn hai năm?

Khương Nhiêu cẩn thận suy nghĩ, nhận ra mọi sự kiếp này bắt đầu từ việc thiên tai bộc phát vào đầu xuân, nếu không có thiên tai, phụ mẫu sẽ về kinh theo đúng kế hoạch, huynh trưởng Khương Minh không phải suất quân một mình, cũng không vì vậy mà được ban thưởng.

Chẳng lẽ vì nàng trọng sinh quay về, mang theo ký ức kiếp trước, khiến thiên cơ bị tiết lộ, vận mệnh liền theo đó thay đổi?

Khương Nhiêu càng nghĩ càng lo lắng. Nếu quả thực như thế, thì những gì nàng từng biết lại chẳng còn hữu dụng, sau này đấu với Thái tử, chẳng khác nào bước trên mặt băng mỏng.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ xác định một điều không thể thay đổi: phải nhanh chóng tiếp cận Trần Liễm.

Theo lời Lý Hổ, hiện giờ Trần Liễm đang giúp Thần Vương nuôi ngựa. Thần Vương chưởng quản Tuần Vệ Doanh, trại nuôi ngựa ắt hẳn không cách doanh trại bao xa. Nếu dò xét kỹ, có thể suy ra hắn đang ở bãi săn Vân Họa phía Đông thành.

Lúc đầu nàng chỉ định nhờ vả hắn, sau dùng công đòi đền ân. Nhưng giờ đây chỉ một chữ “ân” đã không đủ.

Nàng bắt đầu tham lam, nếu muốn kế hoạch vẹn toàn thì phải khiến hắn đối với nàng không chỉ là ân tình, mà là đoạn tình cảm đời này kiếp này không dứt.

Nhưng bản thân bị nhốt trong khuê phòng Hầu phủ, Khương Nhiêu đành lực bất tòng tâm. A tỷ là người trầm tĩnh, thường ngày chỉ đọc sách luyện chữ, rất ít khi ra ngoài. A tỷ đã không rời cửa, nếu nàng tự ý xuất hành, ắt sẽ khiến người khác để tâm.

Khương Nhiêu vừa suy nghĩ vừa tiện tay đu mình trên chiếc bàn đu dây. Nhìn thấy Xuân Hạnh hầu hạ bên cạnh, liền hỏi:

“Xuân Hạnh, lần tới a tỷ xuất môn là khi nào?”

Xuân Hạnh ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ rằm tháng sau đại tiểu thư sẽ đi chùa Thừa Ân.”

Còn những một tháng nữa…

Nghe xong, Khương Nhiêu càng thêm u sầu, thầm nghĩ nếu không mượn được danh nghĩa tỷ tỷ thì phải tìm cách khác. Đến tối, chờ Nhị ca hồi phủ, nàng lén đi tìm phó tướng Lý Hổ.

Lý Hổ là người thật thà, lần trước khiến nàng gặp phải Trần Liễm nên đến nay hắn vẫn canh cánh trong lòng. Sau đó còn chủ động nói nếu nàng có việc gì sai khiến thì cứ việc phân phó.

Khương Nhiêu một mình đến thư phòng Khương Minh, quả nhiên thấy Lý Hổ chờ ngoài cửa. Hắn thấy nàng tới, lập tức hành lễ:

“Nhị tiểu thư tới tìm thế tử?”

Khương Nhiêu lắc đầu: “Không, ta tới tìm ngươi.”

“Tiểu thư có điều gì sai khiến, Lý Hổ nhất định tận tâm tận lực.”

Nghe vậy, Khương Nhiêu hài lòng híp mắt. Nàng dẫn hắn đến hành lang vắng vẻ, nhìn quanh xác định không có ai mới hạ giọng:

“Lần trước ta đánh rơi một chiếc khăn tay ở chỗ Trần Liễm, vốn là chuyện nhỏ không đáng kể, nhưng đó là quà khuê hữu tặng ngày sinh thần. Vật tuy không quý nhưng có lòng, mong Lý phó tướng đi giúp ta một chuyến, đem khăn lấy về.”

Lý Hổ nghe nàng nhắc tới Trần Liễm thì thoáng kinh ngạc. Nhưng sau khi biết rõ nguyên do, thấy cũng hợp tình hợp lý.

Khương Nhiêu lại bổ sung: “Chuyện này đừng nhắc với Nhị ca ta. Dẫu sao ta cũng là khuê nữ Hầu phủ, nếu để lộ việc lui tới cùng ngoại nam, tất sẽ khiến người dị nghị. Chỉ cần lấy được khăn về, mọi sự liền kết thúc.”

Lý Hổ đáp: “Việc nhỏ như thế, không cần làm phiền thế tử. Tiểu thư cứ giao cho ta, ta nhất định lo liệu chu toàn.”

Khương Nhiêu vốn đã nghĩ kỹ, Lý Hổ tuy trung thành với phủ Hầu nhưng cũng là người của Nhị ca. Để tránh phiền phức, tốt nhất là cho Xuân Hạnh hoặc Tiểu Đào đi cùng hắn.

Nàng liền nói: “Ngươi và Trần Liễm có chút hiểu lầm, lần này không cần tự mình gặp hắn. Chỉ cần đưa một nha đầu đi theo, đến lúc đó bảo nàng lấy khăn là được.”

Trại nuôi ngựa Vân Họa ngày thường vắng vẻ, chỉ khi vây săn mới có người tụ tập. Nơi ấy do Tuần Vệ Doanh quản lý, người ngoài nếu không có lệnh bài ắt không thể vào.

Khương Nhiêu vốn định phái nha hoàn tự mình đi, nhưng sợ bị thủ vệ ngăn cản nên mới quyết định nhờ Lý Hổ dẫn theo.

“Tiểu thư suy tính chu toàn. Ngày mai ta vừa lúc được nghỉ, có thể đưa nha hoàn đi cùng.”

Lý Hổ sảng khoái đáp lời, chính hắn cũng không muốn đụng mặt Trần Liễm, tránh được thì càng tốt.

“Vậy đa tạ.”

Căn dặn xong xuôi, Khương Nhiêu trở về Quỳnh Cư Các. Trong Các có năm tỳ nữ, nhưng người nàng hoàn toàn tín nhiệm cũng chỉ có Xuân Hạnh và Tiểu Đào.

Tiểu Đào còn nhỏ, tính tình nóng nảy, Khương Nhiêu không yên tâm giao việc này nên liền đặc biệt dặn dò Xuân Hạnh.

Xuân Hạnh vốn điềm đạm chững chạc, nghe nàng giảng rõ đầu đuôi chuyện khăn tay, tuy có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh đã gật đầu tiếp nhận.

“Cô nương yên tâm, việc này Xuân Hạnh nhất định lo liệu thỏa đáng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play