⛅️Editor:Mây

______________

Lời nói sắc như dao, nhẹ nhàng tựa gió mây, lại khiến người đau tận tâm can.

Tào thị nghẹn tim, Nhữ Dương Bá thì lộ vẻ nghi hoặc.

Hàng mi dài của Cố Phù Hi khẽ rung, ánh nến lay động, bóng lửa lờ mờ phản chiếu lên gương mặt nàng một tầng u tối nhẹ thoảng.

Nàng điềm nhiên nói:“Đại tỷ, bệ hạ trăm công nghìn việc, sao có thể vì chuyện vặt của Bá phủ mà phiền lòng?”

“Tùy tiện suy đoán thánh ý, e là phạm phải điều đại kỵ, chỉ sợ rước họa vào thân cho cả phủ.”

Cố Vinh liếc xéo nàng một cái, khóe môi mỉm cười, ý cười ngày càng rõ:“Phù Hi muội muội lớn lên chốn dân dã, nào biết phụ thân ta từng là nhân vật phong quang, một lời vang xa khắp kinh thành.”

“Có một câu gọi là ‘anh hùng trọng anh hùng’.”

“Huống hồ, hoàng đế và hoàng hậu vốn thâm tình như đôi uyên ương chắp cánh.”

Lời nàng chậm rãi, cố tình kéo dài giọng điệu.

Sống hai kiếp người, nàng đã sớm nhìn thấu sự giả nhân giả nghĩa và lòng dạ ích kỷ của phụ thân.

“Xem ra bữa tối nay... chẳng thể ăn nổi nữa rồi.”

Cố Vinh thản nhiên đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài.

Ngày lành hiếm có, tất nhiên phải thêm hoa dệt gấm.

Hai chiếc đũa ngọc trắng rơi vắt ngang nền đá bóng loáng, lọt vào mắt Nhữ Dương Bá và Tào di nương, tựa như xương cá mắc nơi cổ họng, nghẹn đắng không trôi.

Thần sắc Nhữ Dương Bá biến đổi liên hồi, phẫn nộ vẫn còn nguyên.

Nhưng sau cơn giận dữ lại là tia do dự.

Lời nói đâm thẳng tim kia, như một hạt giống rơi vào lòng, nhanh chóng bén rễ nảy mầm.

Tào di nương giỏi quan sát nét mặt đoán ý người, trong lòng âm thầm oán hận.

Không ngờ Cố Vinh nay đã biết suy nghĩ rồi.

Bà kín đáo ra hiệu cho Cố Phù Hi, nàng hiểu ý, liền đứng dậy, dịu dàng rót một chén trà vừa vặn, hai tay dâng lên, cúi đầu khiêm nhường:“Phụ thân, hôm nay là ngày đại tỷ đến Phật Ninh Tự cầu phúc cho mẫu thân, chắc vì tưởng niệm mẫu thân đã khuất mà tâm tình không yên, nên mới có lời lỡ đáng, vô ý mạo phạm phụ thân, khiến người không vui.”

“Chỉ mong phụ thân niệm tình đại tỷ từ nhỏ mất mẹ, lượng thứ cho sự thất lễ của tỷ ấy.”

Chén trà nâng quá đỉnh đầu, từng câu từng chữ hiếu thuận dịu dàng.

Tựa như cành liễu mềm mại nhuộm mưa khói Giang Nam, khẽ lay động gột rửa phiền muộn trong lòng người.

Nhữ Dương Bá thở dài một tiếng, đón lấy chén trà, giọng trầm trầm:“Nếu Cố Vinh hiểu chuyện được bằng một nửa Phù Hi, ta cũng mãn nguyện rồi.”

“Là nữ nhi còn chưa đủ khéo léo, chưa thể khiến tỷ tỷ mở lòng chấp nhận.” Giọng nói của Cố Phù Hi vẫn nhẹ nhàng mềm mỏng, thoáng chút ngây thơ và dịu ngọt.

“Phụ thân yên tâm, sau này nữ nhi sẽ càng thêm thân cận với tỷ tỷ.”

Nhữ Dương Bá nhấp một ngụm trà, ánh mắt thoáng thương xót, đầu ngón tay nhẹ lướt qua đoá hoa lụa màu vàng nhạt trên búi tóc nàng, nghiêng người nói:“Phu nhân, Phù Hi đang độ tuổi trăng rằm, tuổi xuân phơi phới, có đẹp đẽ rực rỡ cũng chẳng phải là quá.”

“Ngày mai, bà sai người khéo tay may cho con bé vài bộ y phục đang thịnh hành nhất trong kinh, lại dẫn nó đến Trân Bảo Các chọn vài món trang sức trâm cài.”

“Chữ ‘Hi’, chính là ánh sáng sớm mai.”

Tào thị nở nụ cười rạng rỡ:“Phù Hi, còn không mau tạ ơn phụ thân.”

“Nữ nhi đa tạ phụ thân.” Cố Phù Hi dịu dàng cất lời.

Nét cau mày của Nhữ Dương Bá dần dần giãn ra.

---

Ngoài viện Xuân Huyền.

“Tiểu thư, có trở về viện Vọng Thư không?”

Thanh Đường xách đèn lồng, soi sáng lối đi dưới chân Cố Vinh.

Cố Vinh khẽ lắc đầu:“Đến viện Trúc Vi.”

Trong viện Trúc Vi, là nơi ở của đệ đệ ruột của nàng – Cố Tri.

Mới chín tuổi đầu.

Năm mẫu thân lâm trọng bệnh, nàng mười tuổi, tiểu Tri mới lên bốn.

Thân hình mẫu thân khi ấy gầy gò như que củi, ho ra máu, siết chặt lấy tay nàng, từng hơi thở đứt quãng mà dặn đi dặn lại: phải chăm sóc tiểu Tri, phải lớn lên cho thật tốt.

Nàng cảm nhận rõ ràng bàn tay mẫu thân từng chút một trở nên lạnh lẽo, cứng đờ, cuối cùng rơi thõng xuống giường.

Thứ còn lại, chỉ là vết bầm xanh in hằn trên mu bàn tay nàng.

Tiểu Tri gục đầu bên giường không ngừng gọi “mẫu thân”, khóc đến ngất đi.

Phụ thân chẳng rõ tung tích, mấy ngày liền không về.

Là nàng sắp xếp hạ nhân trong phủ lo liệu tang sự, treo vải trắng.

Người mẹ đã từng che mưa chắn gió cho hai tỷ đệ nàng… đã rời đi mãi mãi.

Chính giây phút đó, nàng hiểu rằng: mình phải tự mình chống đỡ cây dù chông chênh giữa gió mưa cuộc đời này.

Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn chẳng thể lớn lên như kỳ vọng của mẫu thân.

Nàng bị tính kế, nóng vội cắt đứt với kế mẫu, lại tự tay nuôi dưỡng một con hổ đói mang tên Phó Tự Khanh.

Tiểu Tri mất khi còn chưa tới mười sáu.

Viện Trúc Vi quanh năm phảng phất mùi thuốc nồng nặc.

Như bị bao phủ bởi một tầng mây đen dày đặc, nặng nề, hoa xuân rực rỡ hay gió lạnh mùa đông đều chẳng thể xua tan.

Cố Vinh bước trên con đường đá xanh, từng trận ho dữ dội không ngừng vọng ra từ trong viện, tựa dao xé lòng nàng.

Lúc nàng bị Phó Tự Khanh và quận chúa Nhạc An giam trong ngục tối, những ngày tháng tiểu Tri ở Bá phủ hẳn là khổ sở đến mức nào.

“Tiểu Tri…” Cố Vinh đứng dưới hành lang gió mưa, xua tan hơi lạnh của đêm tối, nén lại nỗi bi thương và day dứt trong lòng, vỗ nhẹ hai má, gắng nặn ra một nụ cười, đẩy cửa bước vào.

Rõ ràng đang là mùa hải đường rủ cành nở rộ, vậy mà trên người tiểu Tri vẫn quấn tấm áo lông cáo dày cộp, trong góc phòng, bếp than đỏ rực bập bùng cháy.

Vừa mở cửa, hơi nóng đã ập thẳng vào mặt.

“A tỷ!” Vừa thấy nàng, mắt tiểu Tri sáng rỡ.

Nhưng vì quá kích động, cơn ho lại kéo đến.

Sắc mặt trắng bệch bị nghẹn đến tím bầm.

Cố Vinh vội bước tới, luồn tay vào áo choàng, nhẹ nhàng xoa lưng giúp y thuận khí.

Áo choàng lông cáo rất ấm, chẳng mấy chốc, lòng bàn tay nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng tiểu Tri lại như không thể hấp thụ chút ấm áp nào từ tấm áo dày, thân nhiệt thấp đến mức kinh người.

Rất gầy, gầy trơ cả xương.

Y phục khoác lên người cũng chẳng che nổi dáng vẻ tiều tụy.

“A tỷ không sao rồi.” Mắt tiểu Tri long lanh ánh nước.

Cố Vinh quỳ gối, mắt chăm chú nhìn đệ đệ của mình.

Người đệ đệ đã cùng nàng nương tựa nhau mà sống.

Thân thể hắn tàn tạ vì bệnh tật, hốc mắt trũng sâu, quầng đen hiện rõ dưới mắt, hai gò má chỉ còn da bọc xương.

Không dễ nhìn.

Nhưng nàng nhìn mãi vẫn chẳng thấy đủ.

Lệ không kìm được, rơi lã chã từng giọt từng giọt.

Không nên khóc.

Nàng nên cười mới đúng.

Nàng và tiểu Tri, cách biệt sinh tử, nay lại được đoàn viên.

Ấy là tạo hóa thương tình, là kỳ tích khó gặp trong đời.

“A tỷ…” Tiểu Tri lúng túng, không biết phải làm sao.

Hoảng loạn đưa tay lau nước mắt trên má nàng.

Tay áo choàng lông cáo bị nước mắt thấm ướt, ướt đẫm từng mảng.

“Có phải phụ thân và di nương trách phạt A tỷ rồi không?”

Tiểu Tri cuống đến mức hơi thở dồn dập, môi càng thêm trắng bệch.

Cố Vinh ngừng khóc, chống hông hừ lạnh:“A tỷ rất lợi hại, ai dám trách phạt A tỷ chứ?”

Chỉ là, giọng nói nghẹn ngào kia thật sự chẳng có lấy chút sức thuyết phục.

Thế mà cố tình, ánh mắt nghiêm túc của Cố Tri lại khiến người ta không đành lòng bác bỏ, cậu bé gật đầu chắc nịch:“A tỷ là lợi hại nhất.”

Năm này qua năm khác, hắn đã chẳng còn nhớ rõ cảm giác được mẫu thân chở che là như thế nào nữa.

Trong ký ức, từng cảnh từng khắc đều là dáng hình của a tỷ.

Khi bị ác nô bắt nạt, là a tỷ xách dao làm bếp từ tiểu trù phòng, chém thẳng vào cánh tay của tên nô tài.

Khi hạ nhân ở Trúc Vi viện chăm sóc sơ sài khiến hắn bị phong hàn mãi không khỏi, là a tỷ chẳng màng hậu quả, một trận giết chóc dằn mặt khắp viện.

Khi Tào di nương xúi giục phụ thân, ép hắn nhường Trúc Vi viện cho Cố Phù Cảnh, là a tỷ đứng chắn trước mặt hắn, mắng chửi Tào Di nương không biết xấu hổ.

Hắn là gánh nặng của a tỷ.

Còn a tỷ… là bóng cây đại thụ che chở cả đời hắn.

“Vậy vì sao a tỷ lại khóc?”

Cố Tri ngồi trên nhuyễn tháp kê dưới cửa sổ, chống cằm, ngoắc ngón tay khẽ kéo tay Cố Vinh, nghiêng đầu hỏi.

Cố Vinh cong môi, ánh mắt cong cong như trăng non:“Ở Phật Ninh tự cầu phúc, mẫu thân đã vào mộng.”

“Mẫu thân nói, Tiểu Tri rất ngoan, rất kiên cường.”

“Mẫu thân còn nói, Tiểu Tri sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Cho nên… a tỷ mới đặc biệt nhớ Tiểu Tri.”

Cố Tri chớp mắt một cái:“Vậy còn a tỷ thì sao?”

“Mẫu thân không để lại lời nào cho a tỷ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play