⛅️Editor:Mây

______________

Hốc mắt hõm sâu, gò má gầy gò khiến đôi mắt kia trông càng to hơn thường lệ.

Cố Vinh ngẩng cằm, kiêu ngạo đáp:“Làm sao có thể!”

“Mẫu thân bảo ta là cô nương lợi hại nhất, xinh đẹp nhất thiên hạ.”

Cố Tri hạ giọng bổ sung:“Còn có thể sống lâu trăm tuổi nữa.”

A tỷ của hắn, chính là cô nương lễ độ xinh đẹp nhất trên đời.

“Có phải A tỷ thưởng cho toàn phủ hạ nhân, cũng vì mẫu thân nhập mộng vui vẻ không?”

Cố Vinh ấp úng:“Cũng có thể xem là vậy.”

“Miễn là A tỷ vui là được.”

Cố Tri nhận ra Cố Vinh không muốn nói nhiều, cũng không tiếp tục truy hỏi.

Dù sao, a tỷ cũng sẽ không hại hắn.

Hắn và tỷ tỷ vĩnh viễn đứng cùng một phe.

Cố Vinh đưa tay chạm nhẹ chóp mũi Cố Tri, mỉm cười:“Như tiểu đại nhân vậy.”

Thiếu niên chín tuổi, trông nhiều lắm cũng chỉ sáu bảy tuổi. Chỉ là vì mồ côi mẹ từ nhỏ, phụ thân lại lạnh lùng, thân thể yếu nhược bệnh tật liên miên nên tâm trí trưởng thành sớm hơn người.

“Có thể dùng bữa tối chưa?”

Cố Vinh chủ động chuyển chủ đề.

Từ sau khi Cố Tri liên tiếp ngất xỉu hai lần lúc dùng cơm trong chính sảnh viện Xuân Huyền, Bá gia Nhữ Dương thấy không may, lòng phiền ý chán, liền hạ lệnh bắt hắn ba bữa đều phải ăn ở viện Trúc Vi.

Lông mi dài của Cố Tri khẽ run, hắn cụp mắt, lén lút gật đầu.

Kẻ tên là Không Ngôn đứng gác ngoài cửa ưỡn ngực ngẩng đầu, dõng dạc bẩm báo:“Đại tiểu thư, tiểu công tử chỉ ăn ba muỗng cháo.”

Cố Tri đầy u oán:“Nhất thiết phải chính xác đến từng muỗng như vậy sao?”

“Làm rất tốt!”

Cố Vinh nhìn Cố Tri như một quả cầu ngây ngô trẻ con, trong lòng khẽ nhẹ nhõm.

Vô tình, tay trái vẫn luôn giấu trong tay áo bấy lâu của nàng lộ ra.

“Tỷ tỷ, tay tỷ sao vậy?”

Cố Tri lo lắng, giọng chợt gấp gáp.

Cố Vinh làm như không có gì, mỉm cười:“Ăn thêm ít đồ ăn nữa, tỷ sẽ nói cho đệ biết.”

Dưới sự dỗ dành nửa thật nửa giả, bếp nhỏ trong viện Trúc Vi lại nhóm lửa lần nữa.

Kinh thành nguy nga, hoàng cung tráng lệ.

Thái Cực cung, điện Cam Lộ.

Hoàng đế Đại Càn – Trinh Long đế, tuổi đang độ tráng niên, tay cầm bút son, đang phê duyệt tấu chương.

Tạ Chước, đầu đội ngọc quan, thân khoác cẩm bào, đứng bên nghiêm cẩn mài mực, ánh mắt không lệch nửa phần.

Trinh Long đế ngẩng đầu, đặt bút son lên giá bút bằng sứ men thanh bạch hình núi.

Nội thị đứng một bên nâng chậu đồng cổ, động tác thuần thục mà cung kính giúp bệ hạ rửa tay.

Xong xuôi, lại dâng khăn đoạn mềm mịn, cẩn thận lau sạch nước.

Mọi thứ vừa ổn thỏa, nội thị liền lặng lẽ lui ra ngoài điện, chẳng khác nào chưa từng xuất hiện.

Trinh Long đế thần uy lẫm liệt, sừng sững như núi cao.

Ngài đưa tay xoa mi tâm, ngoắc Tạ Chước:“Ninh Hà.”

Tạ Chước, tự Ninh Hà.

“Hà” là tỳ vết trên ngọc.

Tự danh ấy do chính Trinh Long đế ban, ý rằng: đời người không hoàn mỹ, sự việc chẳng toàn vẹn, chỉ có thể tận nhân lực nghe thiên mệnh.

“Ninh Hà, ngươi đã đến tuổi đội mũ*, hôn sự chẳng thể trì hoãn mãi. Mẫu thân ngươi cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, chớ vì thế mà sinh hiềm khích, tổn thương tình mẫu tử.”

(*Chú thích: Đội mũ – chỉ lễ thành niên của nam giới, thường vào tuổi 20.)

“Nhạc An lớn lên dưới gối mẫu thân ngươi, hiểu rõ tính tình, tài mạo song toàn lại nhân hiếu dịu dàng, miễn cưỡng có thể cùng ngươi xứng đôi."

“Nếu ngươi thật lòng không ưng Nhạc An, thì cứ chọn một thiên kim tiểu thư trong kinh thành, trẫm ban hôn cho cũng được.”

Hôn sự sao?

Không hiểu sao, trong đầu Tạ Chước lại hiện lên hình ảnh nữ tử trong thiền phòng Phật Ninh tự.

Nàng cầm ngân phiếu, ngã vào lòng hắn, mềm mại thở nhẹ.

Đầu lưỡi quấn quanh đầu ngón tay hắn, cảm giác ẩm ướt còn như in.

Bên dưới tay áo, ngón tay bất giác siết lại.

Hắn khẽ nhíu mày, dằn tâm tư xuống, thản nhiên nói:“Bệ hạ.”

Trinh Long đế khoát tay, ánh mắt dịu dàng nhìn Tạ Chước – người mang dung mạo tuấn mỹ như ngọc, khí độ thanh cao tựa tùng xanh nơi vách đá:“Ninh Hà, trẫm đang lấy thân phận cữu cữu nói chuyện với ngươi, không phải quân thần.”

“Nếu không, hạ một đạo thánh chỉ, ngươi có thể kháng lệnh sao?”

Tạ Chước là con trai trưởng của Trưởng công chúa và Trung Dũng hầu.

Từ khi sinh ra đã yếu ớt nhiều bệnh.

Một cao tăng tinh thông mệnh lý từng đoán rằng:Tạ Chước mệnh bạc, khó sống qua tuổi mười lăm.

Muốn hóa giải, chỉ có thể gửi nuôi nơi cửa Phật mười năm, đến mười lăm tuổi mới có thể xuống núi. Như vậy không chỉ cầu được sinh cơ, mà còn có thể tích đức vì xã tắc Đại Càn, cầu mưa thuận gió hòa.

Lạ thay, trong mười năm ấy, Đại Càn quả thật quốc thái dân an.

Lâu dần, Trinh Long đế càng thêm quý mến và thương xót ngoại sanh này.

Tạ Chước cụp mắt:“Cữu cữu, Ninh Hà vô tâm kết hôn.”

“Lại càng không muốn cưới Nhạc An quận chúa.”

“Nhạc An quận chúa là nghĩa nữ mẫu thân nhận nuôi, tuy không nhập tộc phổ ngọc điệp, nhưng xưng mẫu nữ đã hơn mười năm.”

“Nếu cưới nàng, e trái luân thường, bị thế nhân chê cười.”

“Xin cữu cữu khuyên mẫu thân, đừng cố gắng tác hợp nữa.”

Trinh Long đế ánh mắt sâu lắng, dò hỏi:“Ninh Hà, ngươi có phải vẫn canh cánh chuyện mẫu thân vừa đưa ngươi vào Phật Ninh tự không bao lâu, đã nhận nuôi Nhạc An không?”

Tạ Chước điềm đạm đáp:“Cữu cữu, sao lại có chuyện oán trách.”

“Ở Phật Ninh tự là sinh cơ duy nhất của Ninh Hà.”

“Làm con lại chẳng thể phụng dưỡng dưới gối mẫu thân, vốn đã là lỗi của Ninh Hà.”

“Phụ thân chiến tử sa trường, mẫu thân sống cảnh góa bụa cô quạnh, nhận nuôi Nhạc An quận chúa làm chỗ nương tựa, Ninh Hà ở chùa cũng được an lòng.”

“Nhạc An là nghĩa nữ của mẫu thân, vậy tức là nghĩa muội của Ninh Hà.”

Giọng hắn phẳng lặng không gợn sóng.

Tựa sương phủ băng đọng, tựa tiên nhân không nhiễm trần ai.

Trinh Long đế thở dài, đưa tay vỗ nhẹ vai hắn.

Tạ Chước lớn lên nơi cửa thiền, tuy hiểu Phật pháp, nhưng trong mắt lại không có từ bi của tăng nhân, chỉ có sự bình đạm vô tình như trời đất vô tâm.

“Thôi, không nhắc đến Nhạc An nữa.”

“Trong kinh, chẳng lẽ không có ai hợp ý ngươi sao?”

Tạ Chước lắc đầu:“Tạm thời chưa có.”

Trinh Long đế bất đắc dĩ:“Ngươi ngoài thời gian xử lý chính sự thì chỉ qua lại giữa Trung Dũng hầu phủ và Trưởng công chúa phủ, làm sao có cơ hội gặp người tâm đầu ý hợp?”

“Ngươi chưa thành thân một ngày, mẫu thân và lão phu nhân Trung Dũng hầu phủ liền chẳng yên giấc một ngày.”

“Thôi được, trẫm sẽ bảo mẫu thân ngươi tổ chức một buổi thưởng hoa, mời tất cả tiểu thư khuê các trong kinh tham dự.”

“Trẫm không tin, chọn trong trăm người lại chẳng được một người.”

Tạ Chước mím môi, không nói gì.

Lời vua nói ra, chính là quyết định, là mệnh lệnh, duy chỉ không phải thương lượng.

Nếu nghĩ đó là thương lượng, thì chỉ có kẻ ngu xuẩn.

“Giờ cũng không còn sớm, trẫm không giữ ngươi lại nữa.”

“Thần cáo lui.”

Ngoài cửa cung, Yến Tầm đang đứng bên xe ngựa, trông có vẻ chán chường.

“Tiểu hầu gia.”

Vừa thấy Tạ Chước, Yến Tầm liền bước nhanh lại.

Tạ Chước đặt chân lên bệ, bước lên xe ngựa, chỉ vào mặt Yến Tầm:“Ngụy dung trên mặt ngươi chưa tẩy sạch.”

Yến Tầm chẳng mấy để tâm:“Tối rồi, không ai nhìn ra đâu.”

Tạ Chước: ???

“Tiểu hầu gia, về phủ Trưởng công chúa hay phủ Trung Dũng hầu?”

Tạ Chước trầm ngâm giây lát:“Về phủ Trung Dũng hầu.”

Hắn thật sự không muốn lại tiếp tục giả vờ thân thiết với Nhạc An quận chúa.

Phủ Trung Dũng hầu.

Sau khi vấn an lão phu nhân, Tạ Chước trở về tĩnh viện Tĩnh Đàn, tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Đêm ấy, Tạ Chước mộng mị.

Mười năm tu hành nơi Phật Ninh tự, sáng tối gõ mõ tụng kinh, ngày tháng trôi qua như nước, chưa từng bị tục niệm quấy nhiễu.

Sau khi hạ sơn năm năm, mỗi đêm lên giường yên giấc, chưa từng nằm mộng.

Nhưng đêm nay, tâm không tĩnh, mộng chẳng yên.

Trong thiền phòng, y phục nữ tử đã trễ nải, từng giọt mồ hôi thấm ướt mái tóc, rối loạn bám trên gò má đỏ ửng như ngọc.

Cánh tay trắng ngần quấn lấy cổ hắn, đôi môi đỏ hồng hé mở, hơi thở thơm ngát như lan, tiếng ưm r*n rỉ khe khẽ uyển chuyển như oanh hót.

“Giúp ta…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play