⛅️Editor:Mây mê ngôn tình

_______________

Toàn thân Cố Vinh như rơi vào giữa lò lửa, bị nung nấu khổ sở đến cực độ.

Trước mắt từng đợt tối sầm, cảm giác tê dại rỗng tuếch như có vạn con kiến gặm nhấm da thịt từng chút một, từng làn từng lớp cuộn trào như sóng lớn, điên cuồng tấn công chút lý trí cuối cùng còn sót lại.

Nàng cắn chặt môi.

Chẳng lẽ… chén rượu độc Phó Tự Khanh ép nàng uống, kỳ thực là xuân dược sao?

Không thể nào! Hắn điên thật rồi sao?

Hai chân mềm nhũn, nàng ngã quỵ xuống đất.

Cố Vinh nghiến răng, giận dữ rút trâm vàng cắm trên đầu đâm sâu vào lòng bàn tay.

Một tia đau đớn xuyên thấu giúp nàng tỉnh táo đôi chút, ánh mắt đảo quanh, bỗng khựng lại, sững sờ kinh hoảng.

Phật Ninh Tự?

Cúi đầu nhìn bàn tay máu đang chảy ròng ròng — làn da trắng nõn như ngọc, mịn màng như mỡ đông,không vết chai sạn, không vết thương cũ.

Nàng đã quay lại?

Trở về đúng ngày ấy — ngày bị hạ dược trong Phật Ninh Tự, bị buộc phải trao thân cho Phó Tự Khanh sao?

Chưa kịp nghĩ sâu, lửa nóng trong người lại như dã thú gào thét trỗi dậy, nuốt chửng thần trí, phóng đại cảm quan từng hồi.

Không thể được!

Dù là mộng hay nàng thực sự quay về, lần này, nàng tuyệt đối không thể để đến khi mất hết lý trí rồi lại nhào vào người Phó Tự Khanh!

Cố Vinh cắn răng, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đẫm máu, loạng choạng đứng dậy, lao về phía ngược lại.

Từ xa, Phó Tự Khanh dường như đang tìm kiếm nàng.

Dược lực trong người càng lúc càng mạnh, gần như không thể chịu nổi.

Trước hiên một thiền phòng phía trước, ánh mắt nàng bắt gặp một người. Thân hình cao ráo, y phục đơn giản nhã nhặn, tóc vấn đơn sơ — dáng vẻ thanh đạm tựa như ánh trăng, như dòng nước chảy nhẹ dưới ánh trăng rằm.

Còn về diện mạo…

Dưới tác động của xuân dược, nàng đã chẳng còn thấy rõ nữa.

Giữa sống sót và chịu tổn thương căn nguyên, nàng chọn sống sót.

Cố Vinh dốc hết sức lao đến dưới mái hiên, máu từ tay rơi từng giọt trên nền gạch xanh, nở ra như cánh mai đỏ tươi.

“Ngài đã có hôn ước chưa?”

“Ngài có người trong lòng không?”

Không có hồi đáp — tức là chưa có.

Cố Vinh nhào vào người nam tử kia, đẩy cửa thiền phòng.

Cánh cửa rung nhẹ mấy lần, rồi từ từ khép lại.

Nàng rút từ tay áo ra một xấp ngân phiếu, không nói không rằng nhét vào ngực đối phương, hơi thở phả ra thơm tựa như lan:“Cứu ta…”

Xuân dược nàng trúng vô cùng mãnh liệt, lại hạ tiện. Ngoài giải dược, chỉ có thể giải bằng hoan ái.

Nếu cố gắng nhẫn nhịn, thân thể này sẽ bị hủy hoại hoàn toàn.

Luồng khí lạnh lẽo và thanh khiết từ người nam tử ùa tới, khiến dây thần kinh cuối cùng trong đầu Cố Vinh đứt phựt.

Bản năng hoàn toàn lấn át lý trí, nàng không chút tự chủ mà bám chặt lấy người nam tử xa lạ kia, cả thân thể mềm mại dán sát vào, dục vọng thực sự như con nước lũ phá đê, nhấn chìm nàng trong kho*i c*m mãnh liệt. Từng lỗ chân lông đều kêu gào đòi được giải thoát.

Trong lúc giằng co, ngân phiếu từ trong áo tung bay khắp phòng như cánh hoa lê rơi rụng đầy đầu.

Tạ Chước sững sờ.

Nữ tử này… dung mạo diễm lệ tuyệt trần, quyến rũ động lòng người, như thể sinh ra để khiến hồn phách kẻ khác tan rã.

Y phục xộc xệch, làn da trắng mịn như tuyết ửng lên màu hồng phấn.

Ánh mắt mông lung, đuôi mắt đỏ hồng.

Hơi thở dồn dập, nhịp thở ấm nóng, tựa như một giấc mộng hoan sắc tuyệt mỹ.

Tạ Chước hai má ửng hồng, như ráng chiều nhuộm cả bầu trời. Theo phản xạ, hắn đưa tay đẩy người trong lòng ra.

Nữ tử kia ngơ ngác nhìn hắn, ánh mắt không cam lòng xen lẫn oán trách, trong ngây thơ lại mang theo nét yêu mị khó tả, mê loạn mà quyến rũ.

Vai trần khẽ lộ, không khí như tràn ngập mùi hương ngọt ngào đầy mê hoặc…

Vết máu điểm điểm dính trên làn da trắng đến chói mắt, như cánh mai đỏ rực nở trên nền tuyết.

Chợt, vẻ mơ hồ trong mắt nữ tử liền bị khát khao cháy bỏng thay thế, cánh tay trắng muốt vươn ra, không chút ngần ngại mà tiếp tục ôm lấy hắn.

Tạ Chước cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim lại đập dồn dập như trống trận.

Hắn rút từ tay áo ra một bình ngọc, đổ ra một viên đan dược, cưỡng ép nhét vào miệng nữ tử.

Nữ tử không rõ ràng cho lắm.

Ánh mắt Tạ Chước tối sầm, đồng tử đen thẳm như mực, chỉ cảm thấy một thứ kho*i c*m xa lạ từ lòng bàn chân trào lên đến đỉnh đầu, bao trùm toàn thân, khiến hô hấp hỗn loạn không ngừng.

Chỉ trong chớp mắt, tựa như có một thanh âm từ nơi sâu thẳm địa ngục không ngừng mê hoặc dụ dỗ hắn — nhảy xuống đi, nhảy xuống đi…

Tạ Chước bỗng cảm thấy bất an, trong lòng sinh ra cảnh giác, vung tay hóa chưởng, đánh một cái vào sau gáy nữ tử.

Đôi mắt nàng khép lại, hàm răng nhỏ khẽ cắn qua ngón tay hắn, rồi mềm oặt ngã xuống.

Tạ Chước theo bản năng đỡ lấy thân thể nàng, cả người cứng đờ, lóng ngóng chỉnh lại xiêm y cho nàng, từng lớp từng lớp bọc kín, cho đến khi không còn chút lộ liễu nào mới dám thở ra một hơi dài.

Trong lúc vô ý, ánh mắt lướt qua lòng bàn tay bê bết máu thịt của nàng, ánh nhìn khẽ dao động.

Tỉnh táo lại, hắn đã rắc kim sang dược lên, lại dùng khăn tay màu trắng tinh sạch sẽ băng bó cẩn thận.

Phải, hắn chỉ là cứu người, hành thiện mà thôi.

Trong phòng thiền, hương thơm lặng lẽ lan tỏa.

Tạ Chước tim đập nhanh, người nóng bừng, mặt đỏ bừng, nơi chân mày tựa hồ cũng có một tầng dục niệm nhàn nhạt sắp tràn ra ngoài.

Ngay cả khi uống một ngụm trà lạnh mát cũng chẳng thể hạ bớt cơn xao động trong lòng.

Tạ Chước bắt đầu nghi ngờ — chẳng lẽ hắn cũng trúng thuốc rồi sao?

Bằng không, cớ sao trong đầu hắn không ngừng tái hiện cảnh thân mật sát bên tai, sát làn tóc với nữ tử kia như thế?

Cớ sao bên tai vẫn văng vẳng tiếng thở dốc e lệ của nàng?

Tạ Chước dứt khoát đổ ra một viên đan hoàn, nuốt xuống.

Thế mà tay vẫn bất giác nhớ lại cảm giác chiếc lưỡi mềm mại quấn lấy đầu ngón tay mình.

Thuốc... vô hiệu rồi sao?

Tạ Chước — người từng không sợ trời không sợ đất — lúc này lại rơi vào một trận nghi hoặc không tên, đấu tranh nội tâm tới mức gần như phát điên.

Con cháu thế gia, lại là dòng chính thất, vốn từ nhỏ đã được giáo huấn giữ mình trong sạch, yêu quý thanh danh, lúc nào cũng mang theo bên người đan dược tỉnh tâm giải độc, đề phòng muôn vàn thủ đoạn hạ lưu trong chốn quan trường.

---

“Tiểu Hầu gia.”

Tiếng của thân tín Yến Tầm vang lên đúng lúc ấy, khiến Tạ Chước như kẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, đột ngột bật dậy.

Hắn lúng túng nhặt những xấp ngân phiếu rơi vãi đầy đất, nắm chặt trong tay, khóe môi mím lại, đôi lông mày vốn sắc sảo bỗng thoáng nhíu khẽ.

Nữ tử kia... nghĩ hắn là cái gì chứ?

Đột nhiên, Tạ Chước nảy sinh một cảm giác mãnh liệt muốn đánh thức nữ tử đang say ngủ trên giường, hỏi nàng:Nàng có nhìn rõ khuôn mặt ta không?

Nàng biết ta là ai không?

Cố Vinh (trong lòng): Tiền trao tay,đã thỏa thuận xong, thuốc chính là thuốc!

Bên ngoài thiền phòng không có động tĩnh gì hồi lâu, Yến Tầm nhẹ gõ cửa, lại cất tiếng:“Tiểu Hầu gia?”

Tạ Chước như ma xui quỷ khiến mà nhét ngân phiếu vào tay áo, ép bản thân gạt bỏ những ý niệm rối ren, đẩy cửa bước ra.

---

Yến Tầm: !!!

Hắn vừa nhìn thấy cái gì thế này?

Tiểu Hầu gia tóc tai rối loạn, phát quan lệch hẳn một bên, má và cổ áo dính đầy dấu son hồng tươi, còn vương chút hương thơm lạ lẫm thuộc về nữ nhân, như có như không tràn vào xoang mũi.

Tiểu Hầu gia chưa từng trải chuyện nhân sự lại ở giữa chốn Phật Ninh Tự thanh tịnh... cùng một nữ tử mưa móc triền miên?!(*)

(*)"Mưa móc triền miên" là một cách nói ẩn dụ, thường dùng trong văn học cổ trang hoặc ngôn tình để mô tả chuyện hoan ái kéo dài, quấn quýt không rời giữa nam nữ.

Cụ thể:"Mưa móc" (雨露 / 甘霖): Trong văn học cổ, “mưa móc” là hình ảnh tượng trưng cho ân sủng, ái ân, hoặc cụ thể hơn là tình dục. Ví dụ, "mưa móc ban ân" trong cung đình ám chỉ việc hoàng đế sủng hạnh một phi tần."Triền miên": có nghĩa là kéo dài không dứt, liên tục, dai dẳng.

Vì vậy, “mưa móc triền miên” có thể hiểu là: cuộc ân ái kéo dài say đắm, liên tục, dùng để gợi tả sự nồng nhiệt và tình cảm đắm say giữa hai người.

_______________________

Thật náo nhiệt! Chó đi ngang qua cũng phải ngoái đầu!

“Tiểu Hầu gia, ngài có phải là…” Yến Tầm giọng điệu ám muội.

Khuôn mặt tuấn tú như ngọc của Tạ Chước thoáng ửng hồng, vừa mở miệng đã có vài phần chột dạ:“Yến Tầm, không được ăn nói bừa bãi.”

Dưới tay áo, ngón tay hắn khẽ run lên, co lại thành nắm đấm, cưỡng ép đè xuống cảm giác rung động xa lạ trong tim:“Gặp một nữ tử bị hạ dược, vừa khéo ta có thanh tâm hoàn, liền…”

"A ~" Yến Tầm nhẹ sách một tiếng, kéo dài ngữ điệu, trầm bồng du dương:"Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ."

"Tiểu Hầu gia, quả là đại thiện nhân của kinh thành~”

Mà sơ hở lớn nhất là — Tiểu Hầu gia lại đi giải thích!

Phải biết, Tiểu Hầu gia nhà hắn vốn lạnh lùng ít lời, đâu phải người thích biện minh?

---

“Canh giữ nơi này.” Tạ Chước thu lại vẻ mặt, thần sắc trở nên bình tĩnh, đôi mắt ánh lên tia trong suốt.

Dù gì cũng là do chính tay hắn đánh ngất người ta, không thể mặc kệ, càng không thể bỏ lại một nữ tử yếu đuối đang bất tỉnh trong phòng.

Yến Tầm thu lại vẻ đùa cợt, nghiêm giọng:“Tiểu Hầu gia, có cần thuộc hạ điều tra kỹ lai lịch nữ tử ấy không?”

Tạ Chước vuốt nhẹ đầu ngón tay, thanh âm trầm thấp:“Thôi, chỉ cần xác nhận là vô tình hay hữu ý là được.”

Yến Tầm ánh mắt lóe lên.

Tiểu Hầu gia... đã do dự rồi.

Mà hắn — đã là một thuộc hạ trưởng thành, tất nhiên phải biết nhìn sắc mặt chủ tử mà suy diễn cho xa…

“Thuộc hạ tuân lệnh.”

Gió xuân khẽ động, cuốn theo vài sợi tóc rối ở trán Tiểu Hầu gia, tựa như chồi non vừa nhú, e ấp giữa tiết trời tháng ba.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play